Tôi vẫn còn nhớ, cách đây chừng 6 năm, thằng bạn thân bất ngờ từ bỏ DotA để chuyển sang Liên Minh Huyền Thoại. Với lý do là DotA toàn hack map, chưa kể mỗi khi có đứa bị disconnect là 9 người còn lại phải đợi "sưng mỏ" để kick nó ra. Mà anh em biết rồi đấy, game đồng đội mà một bên thiếu người thì... nhạt như nước ốc, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Hồi đấy LMHT giao diện, đồ họa vẫn còn xấu lắm, chưa được như bây giờ. Nhưng dù sao nó vẫn mang lại nhiều điều mới mẻ nên tôi và thằng bạn vẫn thử. Và gắn bó với trò này lúc nào không hay. Thoắt cái đã hết năm cấp 3 rồi lên đại học, tôi đã nếm "đủ vị" trong game và chắc rằng nhiều anh em gắn bó với LMHT cũng sẽ cảm nhận được như tôi.
Để tôi thử kể xem có đúng không nhé?
Chơi LMHT phải có anh em mới vui.
Trốn học đi net cày rank
Cái thời LMHT mới mở đấu Xếp Hạng, cảm giác khi khoe trình Bạch Kim, Kim Cương là mấy đứa nhóc trong quán cứ gọi là trố mắt. Lên lớp, lũ bạn cũng chỉ nói xoay quanh quá trình leo rank vất vả thế nào, nghĩ lại cũng thấy vui vui.
Hồi đấy cày thuê nở rộ, việc đánh rank Bạc Vàng mà trình như Thách Đấu gặp như cơm bữa. Chính vì liên tục bị những thành phần cày thuê cho ăn hành càng khiến chúng tôi... cay, nhiều lúc mải đánh mà quên cả giờ giấc. Thế là tặc lưỡi bùng học, chỉ là dòng đời xô đẩy mà thôi :(
Hiến máu vài triệu
Di sản sau 6 năm nạp tiền mua skin...
Ai chơi LMHT từ những ngày đầu chắc chắn phải nạp vào vài triệu chỉ để mua tướng, sắm skin... Cảm giác vào game được đối thủ chat all khen skin đẹp (hoặc khen giàu?!) là thấy phổng mũi.
Chưa kể nạp thẻ vẫn được tặng 200% RP nên thấy trang phục khá rẻ, nếu tính ra tiền chỉ khoảng 25.000 - 50.000 là đã có skin trông oách xà lách rồi. Không như bây giờ, nạp đã không được khuyến mãi, skin thì nâng giá đắt lòi. Kể từ lúc Garena bỏ x2 RP tôi cũng chả dại mà nạp một đồng vào game nữa. Cứ skin mặc định mà chơi như Faker cũng được :)))
Bị phụ huynh gank
Cái này thì tôi nghĩ đến 96% anh em game thủ đều đã một thời nơm nớp né phụ huynh tóm cổ. Đến nỗi phải làm thân với ông chủ quán, chỉ cần thấy bóng dáng quen thuộc là phải phím ngay để còn có thời gian mà chạy thoát thân.
Cả tuổi thơ đi net thì cũng phải dành cả thanh xuân để trốn phụ huynh mà thôi...
Lập team solo với lớp khác.
Cảm giác phê khó có lời nào diễn tả.
Đây là tiết mục "sướng" nhất mà LMHT đã mang lại cho tôi trong suốt từng ấy năm chinh chiến. Những buổi gạ kèo lớp khác mà thắng là anh em đi ăn quẩy, nem chua tưng bừng... vui hơn trẩy hội. Cái cảm giác phê phê ấy, ai mà chưa từng được trải qua thì quá phí một đời học sinh
Cứ vào chuỗi là gặp thành phần phá game
Có những nghịch lý trong LMHT mà tôi không tài nào lý giải nổi. Ví dụ như cứ Yasuo, Leesin, Nasus... team mình thì max óc, bên họ thì ảo diệu chẳng kém gì thách đấu Hàn. Chưa kể cứ nhăm nhăm mình vào chuỗi là lại có thanh niên xin lane, chửi bới, dỗi afk... thôi thì đủ cả. Điên lắm nhưng chỉ dám nói nhẹ nhàng "các bạn ơi bình tĩnh đi, game thắng được mà.. abcxyz" để chúng nó đánh tử té lại. Nghĩ cảm thấy nhục nhục mà vẫn phải cố chịu đựng vì mục tiêu leo rank.
Hình ảnh quen thuộc khi các thánh Yasuo lên tiếng.
Còn anh em, những kỷ niệm nào đáng nhớ nhất khi chơi LMHT? Hãy chia sẻ thêm nhé!