Cuộc đời này trôi nhanh lắm, sự tiếc nuối cũng không cho bạn cơ hội làm lại. Tuổi trẻ nếu không nỗ lực thì sự ảo tưởng sẽ chỉ là liều thuốc khiến bản thân mãi u mê mà thôi!
Tuổi trẻ của bất cứ ai cũng vậy, đều trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Quãng thời gian ấy có tươi đẹp hay không phụ thuộc vào cách bạn sống thế nào, sử dụng thế nào tuổi trẻ của mình. Có bạn lựa chọn một cuộc sống giản đơn, làm dân văn phòng, thu nhập bình thường, sống nhàn nhã, có bạn lại bươn chải tự lập nghiệp, đi lên từ hai bàn tay trắng để có cho riêng mình một sự nghiệp nho nhỏ. Và có những người vẫn cứ lao đao trong giấc mơ hão huyền của chính mình, đó là một giấc mơ mà sự ảo tưởng nhiều hơn là nỗ lực trong hành động.
Minh sinh năm 1989, năm nay anh cũng hơn 30 tuổi rồi, đã Nam tiến được hơn 1 năm với mong ước lập nghiệp trong thành phố lớn với hy vọng đổi đời thành ông chủ. Bố mất sớm, mẹ là giáo viên về hưu nên mẹ Minh có lẽ hiểu được sự mất mát của con mình khi không có cha từ nhỏ nên luôn yêu thương, chiều chuộng con đến mức mù quáng.
Từ những ngày đi học đại học, tính sơ sơ anh cũng đổi trường đến 3 lần chỉ vì... không hợp. Khi đi thi lại lần 2, Minh đỗ Học viện Tài chính, học được 1 năm anh bỏ dở về nhà. Năm sau Minh lại thi Học viện Nông nghiệp, học được nửa năm anh lại bỏ. Thật ra vì Minh mải chơi điện tử, ngày nào cũng đá bóng, thức đêm chơi game, nợ tiền học phí nhưng lại sĩ diện hão. Mẹ anh cũng biết chuyện nhưng lại giấu mọi người, nói rằng để con tự quyết con đường của nó. Một mình người mẹ tần tảo sớm hôm làm thêm đủ nghề để nuôi hai anh em nhưng lại cố chấp, bảo thủ để bảo vệ con mình một cách sai lầm.
Minh là người phi thực tế, nói đúng hơn là khá ảo tưởng về bản thân. Anh chàng không bao giờ bằng lòng với những thứ mình có, không bao giờ biết cố gắng, luôn nuôi ước mơ trở thành ông chủ nhưng chỉ muốn “bỗng dưng” giàu có. Bỏ học dang dở, không bằng cấp, không kinh nghiệm, không ý chí, anh được mẹ hướng cho học lái xe để chạy taxi. Bỏ ra vài chục triệu để học lái xe, đi chạy taxi, cuối cùng chạy được vài hôm thì do ít việc nên anh lại sa đà vào chơi cờ, đánh điện tử... Thế là lại dang dở.
Hết taxi lại quay ra mở quán ăn, vẫn là ước mơ được làm ông chủ, không muốn đi làm thuê. Nhưng tay nghề không có, kinh nghiệm quản lý cũng không nên dĩ nhiên là nhanh chóng sập tiệm. Lập nghiệp đi lập nghiệp lại đều là từ tính tự phát, chẳng có kế hoạch, chẳng có định hướng rõ ràng, chẳng có sự đầu tư về chất xám thì làm sao có thể tồn tại giữa thị trường muôn vàn ganh đua. Họ hàng, bạn bè đã nhiều lần khuyên ngăn nhưng Minh đều không tỉnh táo hơn, mẹ anh lại luôn cố chấp bảo vệ con mình.
Luôn muốn thành công nhưng nhìn nhận khách quan thì Minh chưa bao giờ cố gắng. Dường như anh chỉ mong chờ vào một kỳ tích nào đó xảy ra với bản thân mình. Một thanh niên trẻ khỏe nhưng lại thức đêm chơi game, ngày ngủ tới tận trưa, việc nhà không giúp mẹ được chút gì, quan hệ xã hội cũng chỉ quanh quẩn mấy người bạn nhậu.
Ở tầm tuổi của anh, nếu như người ta chưa có gì trong tay, họ sẽ lăn ra kiếm tiền, đi làm khắp nơi để lấy kinh nghiệm, lấy kỹ năng hay ít nhất là làm để nuôi bản thân. Chẳng có sự thành công nào dễ dàng, chẳng có ai tự nhiên một ngày được làm ông chủ nếu không tiến dần trên một con đường đầy thử thách hoặc thừa kế tài sản thừ gia đình giàu có.
Thay vì nỗ lực, cố gắng, Minh chỉ có hai thứ tài sản lớn nhất: Sự ảo tưởng của bản thân và sự ủng hộ đến cố chấp của người mẹ. Gần chục năm trời, Minh chưa làm gì được cho bản thân, chưa làm gì được cho gia đình, vẫn ăn bám mẹ nhưng lại luôn tự hào về ước mơ lập nghiệp của mình. Thế là anh quyết định vào Nam, khuyên mẹ bán ngôi nhà duy nhất để lấy vốn lập nghiệp.
Đầu tư vài trăm triệu ở nơi đất khách quê người cho một quán ăn nho nhỏ tại Sài Gòn, 5 tháng mỗi tháng lỗ gần 20 triệu nhưng Minh vẫn không từ bỏ. Mẹ anh thì vẫn cứ cặm cụi làm mỗi ngày từ sáng tới đêm, còn anh dù bận kinh doanh vẫn có thời gian ngủ tới trưa, cày game, đi đá bóng...
Câu chuyện nghe đến mức hoang đường ấy khiến ai cũng cảm thấy khó chịu. Sự ảo tưởng, sự lười biếng, sự thiển cận của chàng thanh niên khiến chính bản thân anh cùng gia đình mình đi vào ngõ cụt. Thế nhưng anh vẫn chưa biết dừng lại, vẫn lún sâu. Anh không thích đi làm thuê, anh thích làm ông chủ, thích lập nghiệp và mong mỏi khi thời gian đi qua rồi mình sẽ giàu.
“Có làm thì mới có ăn”, câu nói ấy đã bao giờ sai! Có hành động vượt khó, thường xuyên thay đổi bản thân thì mới tồn tại được trong một lĩnh vực nhất định. Chẳng ai cấm mơ ước nhưng mơ ước phi thực tế đến thế này thì thật đáng sợ. Tuổi 30 vẫn chưa phải là quá muộn để có thể thành công nhưng quan trọng là phải thay đổi, phải bước ngay ra khỏi con đường vốn đang lún sâu. Cuộc đời này trôi nhanh lắm, sự tiếc nuối không cho bạn cơ hội làm lại. Tuổi trẻ nếu không nỗ lực thì sự ảo tưởng sẽ chỉ làm liều thuốc u mê, biến ta dần trở thành kẻ thất bại, có khi là gánh nặng cho gia đình./.