Tôi với Nhàn xêm xêm tuổi nhau, thật ra là kiểu thanh mai trúc mã. Tôi với em quen biết nhau được khá lâu rồi, nhưng mãi đến khi học xong đại học, ra trường và đi làm rồi thì mới bắt đầu xác định mối quan hệ yêu đương. Ban đầu thì hai chúng tôi không hào hứng mấy với chuyện tình yêu này, vì cả hai đều muốn tập trung vào sự nghiệp. Nhưng hai nhà thúc giục ghê quá, lại thêm việc thấy chúng tôi cứ dính lấy nhau không rời nên bố mẹ hai bên cứ tự nhiên mà gán ghép chúng tôi.
Như tôi đã kể đó, thì mới đầu, cả hai không có hứng thú lắm với chuyện yêu đương. Nhưng ở bên nhau được khoảng 2, 3 tháng, hình như là cả hai quen với sự có mặt của nhau rồi nên cũng thấy bình thường. Cuộc sống của chúng tôi vẫn vậy, gặp mặt nhau hằng ngày, vẫn đi ăn, đi xem phim, chẳng có gì thay đổi ngoại trừ cái mác của mối quan hệ này.
Nhàn nói với tôi là: “Cứ tiếp tục thế này cũng được, khi nào chán thì chia tay, hoặc đến khi một trong hai người có người yêu rồi thì chia tay.” Đến con gái như Nhàn còn chẳng câu nệ gì, tôi là đàn ông nên cũng không phàn nàn, đồng ý luôn. Thật ra đến lúc này thì tôi cũng có chút thích thích Nhàn rồi, nhưng chưa nhận ra, hoặc là tôi chưa muốn đối mặt với điều này. Căn bản là vì tôi cũng không muốn có ràng buộc gì cả.
Chuyện sẽ không có gì, cho đến cách đây khoảng một tháng thì phải, hai gia đình tổ chức đi du lịch Đà Nẵng với nhau. Tôi với Nhàn tất nhiên là không sống chung rồi, mặc dù tôi đã ở riêng nhưng vẫn rất tuân thủ quyền riêng tư của Nhàn. Em vẫn hay sang nhà tôi chơi, thi thoảng có ngủ lại, nhưng tôi sẽ nhường em phòng ngủ còn tôi ra phòng khách.
Quay lại chuyện đi du lịch, điều không ngờ được là bố mẹ chúng tôi lại gán ghép nhiệt tình như thế, nhân cơ hội này thuê riêng cho hai đứa chúng tôi một phòng, bắt ở cùng nhau. Tôi với Nhàn cũng tỏ ra ngại ngùng. Bình thường, nếu là bạn thân thì chúng tôi vẫn thoải mái lắm, nhưng mà giờ tự dưng thành người yêu rồi thì cũng có chút ngại.
Tối hôm đó, mọi người tổ chức tiệc tùng. Để tránh cho hai nhà cứ hỏi chuyện cưới xin, tôi với Nhàn chỉ biết uống rượu thay cơm. Cả hai cứ thế cúi mặt uống liên tục, đến mức say lúc nào cũng không biết. Tôi vẫn còn chút tỉnh táo nên đưa Nhàn về phòng.
Đến lúc này thì chẳng biết là do men say hay là do chính tình cảm của mình, càng nhìn Nhàn thì tôi càng thấy thuận mắt. Hình như là tôi yêu em thật rồi. Nhàn có cái tính là say rượu vào thì hay nói năng linh tinh, rồi hay ôm ấp người khác. Em cứ bám dính lấy tôi khiến tôi không nhịn được nữa. Đêm hôm đó, tôi ngủ với em.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cứ chờ đợi Nhàn mắng cho một trận nhưng không, em lại chỉ nhàn nhạt nói với tôi là: “Dù sao cũng là người yêu tạm thời, không việc gì phải né tránh những chuyện như thế”. Tôi hỏi Nhàn có muốn tiếp tục chuyện yêu đương này không, thì em chần chừ một chút rồi gật đầu. Nhàn ừ hữ cho qua chuyện thôi, vì em nói là cứ tiếp tục yêu tạm thời như thế đến khi nào chán thì chia tay là được. Tôi có chút hụt hẫng. Thật không ngờ là em lại có thể phóng khoáng đến thế.
Một tháng sau khi đi du lịch về, tôi phát hiện ra Nhàn có thai. Mà người nói chuyện này cho tôi lại không phải em. Em thử thai ở nhà và nói với chị gái rằng em đã có thai, hơn nữa còn không muốn giữ lại đứa bé. Chị hoảng quá nên mới gọi cho tôi, sợ rằng chúng tôi có xích mích gì và bảo tôi mau khuyên nhủ em. Tôi không dám nói gì với chị, mọi người trong nhà cũng không biết tình trạng mối quan hệ của hai đứa tôi, mà tôi cũng định không nói gì cả, đợi đến khi nào em thật sự yêu tôi thì cả hai kết hôn. Nhưng nào ngờ chuyện này lại xảy ra giữa chừng.
Theo lời của chị, tôi sấp ngửa chạy đến bệnh viện phụ sản. Chưa kịp xông vào phòng khám thì tôi đã nghe thấy tiếng của em vọng ra ngoài. Em đang hỏi bác sĩ rằng có thể xét nghiệm đứa bé là con ai không. Tôi hơi ngỡ ngàng, rõ ràng là một tháng trước, em ngủ với tôi cơ mà. Tôi ghé tai vào khe cửa nghe cho rõ hơn thì mới biết được là, thật ra ngoài tôi thì em vẫn còn qua lại với vài người đàn ông khác. Đa phần đều là tình một đêm.
Tôi sớm đã biết được Nhàn phóng khoáng và ăn chơi, nhưng không ngờ lại đến mức ấy. Tất nhiên là tôi không trách gì em được, vì căn bản mối quan hệ giữa hai chúng tôi không phải yêu đương thật sự. Đáng ra tôi phải nói rõ với em về tình cảm của mình, làm rõ mối quan hệ này, nhưng tôi đã không.
Nếu đó là con tôi, tôi sẵn sàng cưới em ngay. Nhưng nếu không phải con tôi, thì tôi phải làm thế nào? Hiện tại, tôi phải làm sao bây giờ? Xông vào kia và nói rõ với em luôn, hay là âm thầm chờ đợi em tiếp đây?