Cuộc sống đôi khi không diễn ra theo những gì ta mong muốn. Khi yêu, tôi từng tin rằng chỉ cần chúng tôi đồng lòng và kiên nhẫn, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng giờ đây khi đứng trước quyết định của anh, người mà tôi đã cùng trải qua 4 năm thanh xuân, người mà tôi từng nghĩ sẽ là chồng của mình, tôi nhận ra mọi thứ không đơn giản như vậy.
Chúng tôi đã quen nhau từ thời đại học, cùng chia sẻ bao kỷ niệm đẹp, bao mơ ước về tương lai. Kể từ khi ra trường, cả hai bắt đầu chăm chỉ làm việc và tiết kiệm để có một số tiền đủ mua căn nhà nhỏ cho hai đứa. Đó là mục tiêu chung, một kế hoạch được xây dựng trên tình yêu và sự nỗ lực.
Mỗi tháng, dù phải chi tiêu tiết kiệm đến mức nào, chúng tôi vẫn để ra một khoản cho giấc mơ chung ấy. Từng đồng tiền được tích lũy không chỉ đại diện cho sự chăm chỉ mà còn là niềm hy vọng về một mái ấm hạnh phúc.
Thế nhưng, chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả những gì chúng tôi đã xây dựng bỗng trở nên mờ nhạt. Một ngày, anh bất ngờ nói với tôi rằng, anh muốn dùng số tiền mua nhà để đầu tư vào chứng khoán. Anh chưa từng đầu tư, chưa bao giờ tìm hiểu về thị trường này nhưng chỉ vì thấy đồng nghiệp kiếm được một khoản lãi lớn trong thời gian ngắn, anh đã trở nên nóng vội và muốn nhảy vào mà không cần suy nghĩ.
Tôi đã cố gắng thuyết phục anh bằng mọi lý lẽ có thể, tôi giải thích rằng, thị trường chứng khoán không đơn giản chỉ là mua rồi chờ giá tăng. Chúng tôi không có kinh nghiệm, không có kiến thức để đảm bảo rằng việc đầu tư này sẽ sinh lời nhưng anh lại liên tục đưa ra những lời nói đầy cảm tính như: "không có gan thì không kiếm được tiền", "bây giờ là cơ hội hiếm có", "người khác làm được thì anh cũng làm được". Tôi nhận ra anh đã bị sự hưng phấn, lòng tham và cái nhìn ngắn hạn làm mờ mắt.
Những câu nói đó nghe thật giống với tâm lý của một con bạc. Tôi tự hỏi, người đàn ông này liệu có còn là người mà tôi từng yêu và tin tưởng? Tôi đã mơ về một người chồng biết suy nghĩ, biết cân nhắc thiệt hơn vì tương lai của cả hai nhưng trước mắt tôi lại là một con người khác, dễ bị lung lay trước những lợi ích tức thì và không có đủ trách nhiệm với tương lai của hai đứa.
Sự thất vọng bắt đầu len lỏi trong tôi, tình yêu không chỉ đơn thuần là cảm xúc, nó còn phải dựa trên sự tin tưởng, sự ổn định và khả năng cùng nhau đối mặt với những thách thức. Nhưng giờ đây, niềm tin ấy đang dần bị bào mòn. Mỗi lần anh khăng khăng bảo vệ quan điểm đầu tư vào chứng khoán, bỏ qua mọi lời khuyên của tôi, tôi lại hấy khoảng cách giữa hai đứa ngày càng lớn.
Tôi từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi, sẽ xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc nhưng giờ đây, tôi không còn chắc chắn về điều đó nữa. Tôi lo sợ rằng nếu chúng tôi vẫn tiếp tục bước vào hôn nhân, những quyết định cảm tính, thiếu suy nghĩ của anh sẽ khiến cả hai phải trả giá đắt.
Tôi không muốn sống trong lo lắng và bất an, không muốn cuộc sống hôn nhân của mình phải luôn căng thẳng vì những rủi ro tài chính không đáng có.
Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện suy nghĩ về việc hủy hôn và chia đôi số tiền hai đứa cùng tiết kiệm. Có lẽ, tôi nên bước ra khỏi mối quan hệ này trước khi quá muộn. Tình yêu là quan trọng nhưng không thể thay thế cho sự ổn định và trách nhiệm.
Nếu anh không thể đặt tương lai của chúng tôi lên hàng đầu, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra đi. Vì chính bản thân mình, tôi muốn đi một con đường không đầy rủi ro và lo sợ. Mọi người nghĩ tôi có nên chia tay anh hay không?