Tôi yêu người tên Đ. nhưng quyết định chọn người chồng hiện tại bởi anh giàu có. Làm dâu gia đình có điều kiện, cuộc sống của tôi nhẹ nhàng, dễ thở hơn bạn bè cùng trang lứa.
Sống trong nhung lụa, được chồng yêu chiều nhưng tôi vẫn không thể quên người cũ. Mỗi khi gần gũi chồng, tâm trí tôi lại hiện lên hình ảnh của Đ..
Biết như thế là sai trái, mỗi ngày tôi dặn mình phải cố quên đi quá khứ. Tôi cũng tự ép mình thương yêu, chăm sóc chồng.
Nhưng khéo quá hóa vụng. Chồng dần nhận ra tôi chỉ yêu thương, chăm sóc anh theo công thức chứ không xuất phát từ trái tim.
Dẫu vậy, anh không giận hờn, ghen tuông. Anh vẫn chăm sóc, chiều chuộng tôi với hy vọng tình cảm cùng sự chân thành ấy sẽ kéo tôi về phía mình.
Cũng vì chuyện này, anh nôn nóng có con. Anh cho rằng đứa con sẽ là sợi dây kết nối tình cảm giữa hai vợ chồng.
Thế nhưng có lẽ tôi chưa sẵn sàng hoặc không thoải mái khi gần chồng nên mãi chưa có tin vui. Việc tôi chậm con cũng khiến bố mẹ chồng lo lắng.
Chồng tôi là con trai một của người trưởng họ nên việc anh có con, đặc biệt là sinh con trai trở thành trách nhiệm không thể thoái thác. Thấy con trai đã cưới vợ 3 năm nhưng chưa có cháu bế, bố mẹ rất nóng lòng.
Bố mẹ chồng hết gửi đồ bổ, thuốc thang lại giục tôi đi khám bệnh. Trước áp lực ấy, vợ chồng tôi đành đến bệnh viện khám để rồi đau đớn phát hiện tôi không có khả năng sinh con.
Cầm tờ kết quả trên tay, tôi đau khổ, sợ hãi đến tuyệt vọng. Thương tôi, chồng quyết định sẽ giấu bố mẹ chuyện vợ không thể có con.
Nhưng giấy không gói được lửa. Cuối cùng, bố mẹ vẫn biết con dâu không có khả năng thụ thai. Cả hai lộ rõ vẻ đau khổ, thất vọng. Mẹ chồng tôi đay nghiến con trai đã cãi lời “đi cưới đứa con gái ốm o, bệnh tật”.
Trong khi đó, bố chồng hờn mát nói mình sống không tốt đến nỗi tuyệt tự tuyệt tôn. Cũng từ đó, bố buồn bã đến độ không dám ra đường, đến nhà người thân.
Chồng tôi dù không ra lời trách móc nhưng cũng không che giấu nỗi thất vọng, chán chường. Những điều ấy như lưỡi dao khoét sâu vào nỗi đau của tôi.
Cũng vì chuyện này, vợ chồng tôi liên tục bất hòa. Không chỉ thế, tôi cũng xảy ra cự cãi, mâu thuẫn với mẹ chồng khi nghe mẹ nói câu "gái độc không con".
Thấy mẹ và vợ mâu thuẫn, chồng tôi cũng không còn bênh vực tôi nữa. Tôi thường chịu đựng nỗi uất ức, khổ đau một mình.
Sau này, mỗi khi vợ chồng giận nhau hay bị gia đình chồng lạnh nhạt, tôi lại nhớ đến người cũ. Với tôi, Đ. luôn là chốn bình yên, nơi an toàn nhất của đời mình.
Một lần, không thể cầm lòng, tôi lấy điện thoại gọi cho anh với hy vọng tìm được người có thể giãy bày tâm sự. Tôi gặp anh ở quán cà phê cũ, nơi cả hai từng hẹn hò.
Ngày gặp lại anh, tôi rưng rưng xúc động khi biết anh vẫn một mình. Anh nói rằng, sau tôi anh không thể yêu thêm ai được nữa.
Câu nói ấy khiến tôi vỡ òa cảm xúc. Tôi sà vào lòng anh khóc rưng rức rồi kể về những nỗi khổ của mình. Nghe chuyện, anh xót xa cho rằng, tôi không đáng bị đối xử như vậy, tôi đáng thương hơn là đáng trách.
Anh khuyên tôi từ bỏ cuộc hôn nhân nhiều áp lực, đầy nước mắt để được sống cho chính mình. Anh nói rằng tình cảm của anh dành cho tôi chưa từng phai nhạt. Nếu có cơ hội, anh sẽ không để mất tôi thêm lần nữa.
Anh quả quyết không quan trọng chuyện tôi đã có chồng, từng một lần ruồng bỏ anh để chạy theo người khác. Anh cũng không quan tâm việc tôi không thể đem đến cho anh niềm vui được làm cha…
Những câu nói của anh khiến tôi hạnh phúc đến không kìm được nước mắt. Tôi vẫn yêu anh. Bên anh, tôi thấy mình bình yên. Trong vòng tay anh, tôi được sống những phút giây tươi đẹp nhất cuộc đời mình.
Tôi có nên ly hôn chồng để đến với anh hay không? Xin mọi cho tôi lời khuyên chân thành.