Tôi ly hôn cách đây 6 năm, với tôi suốt thời gian làm mẹ đơn thân chẳng hề dễ dàng gì. Tôi vất vả nuôi con, mạnh mẽ đương đầu với mọi thứ, kể cả phải nghe những lời điều tiếng vì ly hôn. Người ghét tôi thì hả hê, xem tôi như một kẻ đáng đời, còn người quý mến lại tỏ ra tiếc cho hai vợ chồng vốn đã từng hạnh phúc, đẹp đôi.
Nhiều khi nghĩ về tương lai mịt mù mà chán nản, nhưng vì con mà tôi cố gắng mỗi ngày. Nhờ chịu thương, chịu khó và tâm huyết nên cơ sở làm đẹp của tôi ngày một đông khách. Tôi từ chỗ chăm lo từng bữa ăn, đã chuyển sang có thu nhập tốt. Công việc ngày càng tiến triển, tôi mở các cơ sở khác và cũng rất thành công.
Tôi mua được nhà riêng, có xe ô tô làm phương tiện đi lại, về quê… Con được học ở trường có học phí đắt đỏ. Thấy tôi thành công, một số người quen ghen tị nói rằng tôi có đại gia nào đó "nuôi" nên mới trẻ đẹp, giàu có như vậy. Tôi thì không mấy bận tâm, đó là thực lực, nỗ lực của tôi thức khuya dậy sớm, không có ngày nghỉ.
Sau lần đổ vỡ hôn nhân, tôi còn sợ không dám chấp nhận tình yêu của ai, mặc dù có khá nhiều người theo đuổi tôi. Tôi cảm thấy sống làm mẹ đơn thân cũng có những cái thú vị riêng, mặc dù đâu đó vẫn còn thương con, chạnh lòng khi nhìn thấy các cặp đôi yêu thương nhau. Tôi chỉ mong con khôn lớn khỏe mạnh, cuộc sống đầy đủ là được rồi.
Thành công và quên đi chuyện quá khứ, nhưng rồi cuộc gặp gỡ tình cờ với chồng cũ lại khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Hôm đó, tôi rất bất ngờ lại gặp chồng cũ, trông anh ta dáng vẻ gầy gò, khắc khổ. So với tôi, đúng là hoàn toàn trái ngược. Anh ta có phần né tránh, nhưng rồi cũng phải đối diện với vợ cũ, từ ngày ly hôn giờ tôi mới gặp lại.
Chồng cũ chia sẻ giờ đi làm thuê, lương tháng không được bao nhiêu, chỉ đủ ăn và đỡ đần mẹ già, nên hầu như chưa gửi tiền nuôi con theo đúng trách nhiệm. Trông bộ dạng của anh ta, tôi định hả hê, mỉa mai vì trước đây cũng vì tính cách kiêu ngạo, xem thường vợ mà dẫn đến ly hôn. Giờ tôi có cơ hội để chứng minh cho chồng cũ thấy được giá trị của mình, tôi rất ổn, còn anh ta thì lại đang có vẻ khó khăn.
Bất chợt tôi quan sát kỹ bàn tay anh ta thì thấy chồng cũ vẫn còn đeo nhẫn cưới của chúng tôi. Sau từng đó năm, chồng cũ vẫn đeo vật kỷ niệm đó, còn tôi chiếc nhẫn cưới bị ném bỏ xuống sông ngay ngày ly hôn.
Khi tôi hỏi vì sao lại đeo nhẫn và dây chuyền, chồng cũ tâm sự: "Anh biết là anh có lỗi, vô tâm với hai mẹ con. Từ đó đến nay anh hối hận lắm, chính anh là người chủ động ly hôn khi phát hiện mình có bệnh nặng, lại sắp thất nghiệp do làm hỏng đơn hàng lớn của công ty. Từ đó đến nay không ngày nào không nhớ đến em. Anh biết em và con đang sống sung túc, anh vui lắm mà không dám đến gặp".
Chồng cũ còn tiết lộ về quãng thời gian sau ly hôn chống chọi với bệnh tật để có được ngày hôm nay, dù sức khỏe không được tốt, nhưng đã qua giai đoạn bệnh nặng. Nhìn vào những kỷ vật cũ và nghe lời tâm sự của chồng cũ, tôi bật khóc, thấy mình có lỗi khi không quan tâm tới chồng, để bây giờ mới biết lý do thật sự của ly hôn giữa hai vợ chồng.
Từ hôm đó đến nay, tôi ám ảnh giây phút gặp lại chồng cũ. Anh ấy không xấu như tôi nghĩ, anh ấy vẫn còn thương tôi và con. Không biết, liệu tôi có nên khép lại quá khứ, cho chồng cũ một cơ hội để gia đình đoàn tụ? Hãy cho tôi lời khuyên!