Tôi năm nay 37 tuổi, hiện đang làm phó giám đốc tài chính ở một công ty lớn. Vợ kém tôi 4 tuổi. Vợ chồng tôi cưới nhau đã 10 năm nay và có 2 con, 1 trai, 1 gái. Trước giờ, vợ chồng tôi sống với nhau khá hòa hợp. Vợ tôi làm giám đốc một chi nhánh ngân hàng.
Cô ấy nhanh nhẹn, tháo vát, biết vun vén gia đình. Tôi yêu và chiều vợ nên có gì vợ không vừa lòng, tôi sẽ cố gắng sửa đổi.
Có một điều làm tôi băn khoăn là vợ tôi vốn không được lòng mẹ tôi từ trước. 2 người sống xa nhau thì được nhưng cứ gần nhau là xung khắc. Lần cô ấy sinh con trai đầu lòng, mẹ tôi đến trông cháu được 2 tuần thì cô ấy dứt khoát đuổi bà về rồi thuê giúp việc.
Mẹ tôi thương con, thương cháu nhưng vẫn giữ tư tưởng cũ, trong khi cô ấy là phụ nữ hiện đại.
Sau lần đó, mẹ tôi cũng giận vợ. Nhưng thời gian trôi đi, mọi chuyện cũng nguôi ngoai. Năm ngoái, bố tôi phát hiện mắc bệnh ung thư giai đoạn muộn. Bố tôi qua đời chỉ thời gian ngắn sau đó. Thấy mẹ tôi đau buồn, tôi đưa vợ con về nhà sống với mẹ. Dù sao tôi cũng là con trưởng, tôi phải có trách nhiệm phụng dượng bố mẹ lúc về già.
Vốn đã xung khắc nhau từ trước, kể từ ngày về sống chung, "chiến tranh" giữa mẹ chồng nàng dâu lại bùng nổ. 2 người cãi vã như cơm bữa làm tôi đau hết cả đầu.
Mẹ tôi thường xuyên mắng mỏ, trách móc vợ tôi tham công tiếc việc, không quan tâm đến gia đình. Bà thích phụ nữ làm nội trợ, chăm chồng chăm con, trong khi vợ tôi lại muốn theo đuổi sự nghiệp.
Về ở chung với mẹ chồng 1 tháng, cô ấy đòi ra ở riêng nhưng tôi không chấp nhận. Chắc vì thế nên vợ tôi chuyển sang trạng thái bất cần, cô ấy phó mặc chuyện nhà cửa, con cái cho mẹ chồng. Sau giờ làm, cô ấy vô tư đi làm đẹp, shopping, cà phê, bar sàn với bạn bè đến 2-3 giờ sáng mới về.
Tôi góp ý thì vợ chỉ bảo cô ấy đi nhiều để mẹ tôi đỡ phải nhìn thấy cô ấy. "Với cả không có em thì mẹ anh có thể được chăm con, chăm cháu theo ý mình còn gì", vợ tôi nói.
Vợ tôi muốn gia đình chúng tôi chuyển về ở riêng như ngày trước. (Ảnh minh họa)
Có lần cô ấy cùng đám bạn đi chơi ở một khu resort suốt 3 ngày mà không nói gì với tôi. Tôi đến tận nơi tìm thì cô ấy nói rằng thứ nhất, cô ấy không muốn sống chung với mẹ chồng. Thứ hai, cô ấy đã dành cả tuổi thanh xuân để chăm lo cho gia đình. Giờ cô ấy muốn có thời gian để sống cho riêng mình.
Nghe vợ nói thế, tôi không nỡ nặng lời với vợ. Vợ tôi muốn gia đình chúng tôi chuyển về ở riêng như ngày trước. Còn việc chăm sóc, phụng dưỡng mẹ, cô ấy sẽ thuê người. Thỉnh thoảng, vợ chồng tôi đưa con về thăm bà là được rồi. Chứ ở chung thế này, cả cô ấy và mẹ tôi đều bị ức chế tư tưởng.
Tôi yêu vợ nhưng cũng thương mẹ nên không biết đứng về phía ai. Tôi đã trao đổi với chú em nhưng chú thím ấy cũng không muốn chuyển về ở với mẹ vì mẹ tôi xưa nay rất khó tính. Tôi là con trai trưởng. Tôi biết, trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ lúc về già là của tôi.
Nhưng giờ vợ tôi như vậy, tôi biết phải làm sao? Mong mọi người cho tôi lời khuyên!