Có một cô bé là con một trong gia đình nên rất được nuông chiều. Cô bé luôn là trung tâm của cả nhà, lúc nào cũng được mọi người yêu thương, quan tâm. Mọi thứ thay đổi kể từ khi cô bé được 10 tuổi, sự xuất hiện đột ngột của cậu em trai khiến mọi thứ đảo lộn.
Vì em trai còn nhỏ nên sự quan tâm của mọi người đã chuyển từ cô bé sang em trai. Cô bé bắt đầu cảm thấy mọi người trong nhà thay đổi, không còn chú ý tới mình như trước thì trở nên bướng bỉnh.
Sinh trưởng trong một gia đình giàu có, mọi mong muốn của cô bé đều được đáp ứng. Khi cô bé lớn dần, cha mẹ không thể đáp ứng mọi yêu cầu nên cô bé tỏ ra bất mãn. Trong khi cậu em trai ngoan ngoãn, dễ thương, được mọi người yêu mến, cô bé trở nên khó chịu, hư hỏng, đỉnh điểm còn vay mượn khắp nơi nên đã nợ một số tiền lớn.
Khi người mẹ từ chối thực hiện các đòi hỏi, cô bé thay đổi cách hành xử, liên tục lớn tiếng rồi khóc lóc, trở thành mối phiền toái của gia đình.
Cha mẹ thường xuyên so sánh 2 đứa con, liên tục chỉ trích cô bé là chị mà lại không ngoan ngoãn, hiểu chuyện, làm gương cho em. Trước sự so sánh này, cô bé ngày càng hư hỏng hơn, thường xuyên chống đối và ghét bỏ em mình.
Nhiều người thắc mắc rằng, tại sao cùng một gia đình lại có đứa con ngoan đứa con hư?
Nếu xem xét kỹ hơn sự việc, chúng ta thấy rằng cô bé trên có lòng ham muốn vượt trội, muốn thống trị người khác, muốn bản thân kiểm soát mọi thứ theo ý mình. Trong khi đó, cậu em lại trầm tính, ngoan ngoãn, gia đình yêu quý và được coi là hình mẫu cho cậu bé ngoan.
Cha mẹ không biết giải thích thế nào về tình trạng trái ngược nhau của 2 chị em trong gia đình.
Sau khi điều tra, người ta nhận thấy rằng, để thu hút sự chú ý của cha mẹ, cô chị chỉ có thể sử dụng những hành vi mang tính chống đối, không nghe lời. Khi nảy sinh sự thù địch giữa 2 chị em, nếu cô chị không có hy vọng vượt qua đứa kia bằng hành vi tốt hơn, chúng sẽ làm việc theo hướng ngược lại, trở nên nghịch ngợm, hư hỏng để đạt được mục đích vượt qua em mình.
Nhà tâm lý học Alfred Adler từng nói rằng: “2 đứa trẻ được nuôi dưỡng trong cùng một điều kiện không nên mong đợi chúng giống hệt nhau. Tính cách của một đứa trẻ cư xử tốt phần lớn bị ảnh hưởng bởi tính cách của đứa trẻ cư xử không đúng mực.Trên thực tế, nhiều đứa trẻ cư xử tốt ban đầu lại trở thành những đứa trẻ có vấn đề”.
Bên cạnh đó, có nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến việc trong cùng một gia đình có một đứa trẻ ngoan và một đứa trẻ hư, dưới đây là một số lý do:
- Sự khác biệt cá nhân
Mỗi đứa trẻ đều có cá tính, sở thích và đặc điểm riêng. Ngay cả trong cùng một gia đình, anh chị em có thể có sự khác biệt. Anh chị có tính cách lạc quan, tích cực, trong khi em út có thể sống nội tâm, bướng bỉnh, nghịch phá. Những khác biệt về tính cách này có thể dẫn đến một đứa trẻ ngoan và đứa trẻ hư.
- Môi trường gia đình
Môi trường gia đình có ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển và hành vi của trẻ. Mặc dù anh chị em cùng lớn lên trong cùng một gia đình nhưng chúng có thể chịu ảnh hưởng từ sự giáo dục, giá trị và không khí gia đình khác nhau.
Một đứa trẻ có thể lớn lên trong một môi trường gia đình ấm áp, hỗ trợ và tích cực, trong khi đứa trẻ khác có thể lớn lên trong một môi trường thiếu tình yêu thương, xung đột hoặc bất ổn. Những môi trường gia đình khác nhau này có thể ảnh hưởng đến hành vi của trẻ.
- Mối quan hệ anh chị em
Tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau giữa anh chị em cũng có thể giải thích tại sao các đứa trẻ trong cùng một gia đình có hành vi khác nhau. Anh chị em có thể cạnh tranh, bắt chước hoặc ảnh hưởng lẫn nhau. Một đứa trẻ có thể bị ảnh hưởng tích cực bởi anh chị em và trở thành một đứa trẻ ngoan, trong khi đứa trẻ còn lại có thể bị ảnh hưởng tiêu cực và có hành vi chống đối hơn.
Sự tương tác gia đình, sự phát triển cá nhân và các yếu tố khác đều ảnh hưởng đến hành vi của trẻ. Quan trọng là cha mẹ cung cấp sự hỗ trợ, yêu thương và hướng dẫn phù hợp cho mỗi đứa trẻ để giúp chúng phát triển hành vi và phẩm chất tích cực.