Tôi được tiếp xúc với trò chơi điện tử từ khá sớm, đó là bởi ngay hàng xóm nhà tôi kinh doanh từ những trò chơi điện tử 4 nút. Bà quý tôi lắm, thế là chiều nào tôi cũng được qua "chơi chùa" đến tận chiều tối mẹ gọi mới về.
Thời ấy định nghĩa "phá đảo" được xuất phát từ tựa game Contra huyền thoại. Tôi chơi quen tới mức có thể dễ dàng vượt qua từng màn chơi và bọn xung quanh chỉ biết trầm trồ ngưỡng mộ.
Quy luật đơn giản: Thằng đi trước làm "Tra", thằng đi sau làm "Con".
Thấy vậy chị tôi mua hẳn cho tôi chiếc Nintendo Zapper (Súng bắn vịt). Vậy là tôi tạm biệt bà hàng xớm để bắt đầu hành trình… săn vịt. Mỗi khi đi học về tôi chỉ chạy ngay lên phòng, bật chiếc TV thùng và bắt đầu bắn vịt điên cuồng. Nhưng chơi mãi một trò cũng chán vì thế tôi đã bắt đầu đi tìm tới các tiệm net game.
Tựa game đầu tiên tôi chơi cùng bạn mình đó chính là Left 4 Dead 2. Từ ấy tôi mới bắt đầu kết thân với nhiều bạn hơn thay vì chỉ ở nhà chơi game một mình. Điều khiến tôi nhớ nhất đó chính là bốn thằng đùm bọc máu nhau qua từng màn chơi và việc phải chết nhiều lần ở cái màn sân khấu cuối game.
Game đã kết nối mấy thằng chung sở thích lại với nhau
Để tránh trở thành một kẻ nghiện game, thế là tôi thường xuyên đặt ra khoảng thời gian cho riêng mình bằng cách mang đúng tiền để nạp tài khoản số giờ mình đề ra. Lúc ấy quán net chỉ có hai nghìn một giờ thế nên chỉ cần mười nghìn là tôi có thể chơi phè phỡn tới chiều.
Rồi tựa game tiếp theo tôi chơi cũng là tựa game theo tôi lâu nhất đó là Liên Minh Huyền Thoại. Lúc mới bắt đầu bỡ ngỡ vào game chỉ biết con cầm cung bắn tên là Ashe, bạn bè trong lớp đã lập hẳn một cái "giáo án" để đào tạo những đứa mới chơi như tôi. Tôi chơi bắt đầu từ mùa 5 và hạng tôi đặt được đó là Vàng 4. Thực sự đó là mức rank vô cùng cao đối với tôi vào thời ấy. Qua Liên Minh Huyền Thoại tôi mới có một đội riêng và bọn tôi chơi vô cùng thân thiết với nhau.
Trang phục đầu tiên của tôi và cũng là vị tướng tôi thích nhất
Có những tối tôi cũng đứa bạn trốn bảo qua nhà nhau học rồi chơi đến tận hơn mười giờ đêm mới mò về. Dù mưa, gió rét hay nắng nóng tôi vẫn biết mình có thể hẹn bạn ở đâu. Đó chính là những kỉ niệm khó quên nhất. Cho đến giờ chúng tôi vẫn liên lạc và thi thoảng hẹn nhau ở quán quen cũ.
Giờ mỗi đứa một nơi, đứa bận kiếm tiền trang trải cuộc sống, đứa cố gắng học tập để có tương lai rộng mở. Nhưng mỗi khi hẹn trước thì không đứa nào vắng mặt. Dù chúng tôi có xa cách nhưng tuổi học trò của chúng tôi đã cùng với nhau, đều được vẽ lên nhờ trò chơi điện tử...