Nguồn gốc
Nguồn gốc của Quỳ Hoa Bảo Điển được tiết lộ theo lời kể của "Phương Chứng Đại Sư", trụ trì "Thiếu Lâm Tự" khi bàn việc cùng Lệnh Hồ Xung và "Xung Hư đạo trưởng" phái "Võ Đang" trên đỉnh núi Hằng Sơn. Đây chính là bí kíp võ thuật thượng thừa do một cặp vợ chồng viết ra với tên người chồng có chữ "Quỳ", người vợ có chữ "Hoa" sáng tạo nên. Sau vì sáng tác bí lục này mà thành ra xích mích, cuối cùng cả hai vợ chồng đã đi ở ẩn, xa lánh cõi trần và pho bí lục võ công cũng chia làm hai bộ. Bộ của người chồng gọi là Càn kinh. Bộ của người vợ kêu bằng Khôn kinh.
Trong truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ
Sau một thời gian, bộ sách này vô tình truyền đến phái Nam Thiếu Lâm ở Phúc Kiến. Cũng thời gian đó, có hai tiền nhân phái Hoa Sơn là "Nguyên Mẫn Túc" (sau này là tổ sư phe Khí tông) và "Chu Tử Phong" (sau này trở thành tổ sư phe Kiếm tông) cùng đến "Nam Thiếu Lâm" không biết bằng cách nào đọc lén được bộ sách rồi về Hoa Sơn tu luyện. Khi biết chuyện, trụ trì Nam Thiếu Lâm là "Hồng Diệp" thiền sư đã sai môn đồ của mình là "Độ Nguyên" đến Hoa Sơn khuyên hai người kia không nên rèn luyện "Quỳ Hoa Bảo Điển".
Hai người kia tưởng lầm "Độ Nguyên" đã tinh thông bộ Bảo Điển nên đọc lại nhờ nhà sư kiểm chứng. Không ngờ Độ Nguyên thực ra không biết gì hết, nhưng cũng bị cuốn hút bởi bộ sách nên dụng tâm ghi nhớ, đêm về chép lại vào trong áo cà sa, sau đó hoàn tục trở thành Lâm Viễn Đồ, phát triển những kiến thức về kiếm thuật từ Quỳ Hoa Bảo Điển thành Tịch Tà Kiếm Phổ của họ Lâm nổi danh giang hồ.
"Nguyên Mẫn Túc" và "Chu Tử Phong" cùng nhau tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, nhưng mâu thuẫn về việc triết giải sách đã tranh cãi, dẫn đến việc chia rẽ phái Hoa Sơn thành hai trường phái là "Khí Tông" coi trọng việc rèn luyện nội công (Càn kinh) (mà hậu duệ tiêu biểu sau này là Nhạc Bất Quần ) và "Kiếm Tông" lấy việc rèn luyện kiếm chiêu làm trung tâm (Khôn Kinh) (mà hậu duệ là "Phong Bất Bình", "Thành Bất Ưu"...). Hậu quả của việc này là hai phe tranh chấp, dẫn đến chém giết lẫn nhau, chỉ có một mình Phong Thanh Dương vì không tranh đua đấu đá nên thoát nạn. Kết cục của việc này là mười đại trưởng lão "Nhật Nguyệt Thần Giáo" kéo đến Hoa Sơn, cướp bộ sách Quỳ Hoa Bảo Điển về mình.
Tạo hình Đông Phương Bất Bại của Trần Kiều Ân trong Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ
Về sau, bộ sách truyền đến Đông Phương Bất Bại, là người duy nhất rèn luyện thành công bí kíp võ công này và trở thành cao thủ không ai địch nổi. Sau khi Đông Phương Bất Bại chết, Nhậm Ngã Hành đã tiết lộ chính ông ta đã bẫy Đông Phương Bất Bại bằng bộ sách này, và đã phá hủy cuốn sách, và cuối cùng bộ tuyệt học này hoàn toàn mất tích trên giang hồ.
Vì sao khi luyện lại phải tự cung ?
Nguyên tắc luyện "Quỳ Hoa Bảo Điển" trước hết phải "Dẫn Đao Tự Cung", đây là loại võ công mang tính dương tà, khi luyện hơi nóng sẽ bốc lên ngùn ngụt vì vậy cần phải cắt đi bộ phận sinh dục để tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma.
Đông Phương Bất Bại là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo , cũng là người duy nhất luyện thành "Quỳ Hoa Bảo Điển" và trở thành đệ nhất cao thủ trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Phải "dẫn đao tự cung" để tu luyện, vì thế Đông Phương Bất Bại cũng trở thành kẻ bán nam bán nữ. Đông Phương Bất Bại hàng ngày sống trong cung cấm như một hoàng hậu, ngồi thêu hoa, yêu một chàng trai là Dương Liên Đình , và đến chết vẫn cầu xin Nhậm Ngã Hành tha mạng cho Dương Liên Đình.
Vì luyện thành Độc Cô Cửu Kiếm, Lệnh Hồ Xung là người duy nhất trong Tiếu Ngạo Giang Hồ có thể nhìn thấy yếu điểm của Đông Phương Bất Bại
Quỳ Hoa Bảo Điển nổi tiếng với "Thân pháp quỷ mị", xuất chiêu cực nhanh cùng với tuyệt kĩ ám khí "Tú Hoa Châm" mà vô địch. "Quỳ Hoa Bảo Điển" không phải không có sơ hở nhưng vì thân pháp quá nhanh chỉ để lại tàn ảnh nên có tìm được yếu điểm cũng không dễ dàng đánh trúng.
Đông Phương Bất Bại sau khi luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển thì võ công phi phàm, một mình đấu trên cơ với 4 đại cao thủ. Chỉ có Lệnh Hồ Xung học được Độc Cô Cửu Kiếm nên có thể nhìn ra sơ hở của Đông Phương Bất Bại nhưng vẫn chưa thể đánh trúng y. Chỉ đến khi Nhậm Doanh Doanh tấn công Dương Liên Đình khiến Đông Phương Bất Bại mất tập trung thì y mới bị đánh bại.
(Tham khảo Tụ Hiền Trang Wiki)