“Tuổi thơ bị đánh cắp” là những khái niệm đầu tiên tôi nghĩ đến khi ngồi nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ. Bạn cứ thử tưởng tưởng một đứa trẻ lên tám, lên chín mà phải ngồi trước thềm bó gối nhìn lũ bạn chạy nhảy, nô đùa. Lý do đơn giản là ba mẹ tôi không cho phép vì sức khỏe tôi quá yếu.
Lúc mang thai tôi, mẹ bị sốt rét. Các bác sĩ đã khuyên “bỏ con để cứu mẹ”. Do tiêm vắc-xin nhiều quá nên thể trạng tôi bị ảnh hưởng nặng nề. Tôi yếu hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Thú vui lớn nhất của tôi là đọc sách và xem tivi, những thú vui mà đáng ra phải giành cho một người già mới đúng chứ không phải để cho một đứa trẻ khám phá. Tất nhiên chả ai muốn làm bạn với một đứa như tôi cả.
Thế rồi vùng tôi xuất hiện quán game đầu tiên. Lúc đó chỉ có 2 game là hái nấm và bắn xe tăng. Tôi háo hức khám phá và tôi tìm thấy bạn bè ở đó. Mỗi lúc í ới đi chơi game là bọn nó lại kêu tôi. Tôi chơi rất khá mấy trò này nên mấy đứa bạn thích rủ tôi chơi hơn. Hình ảnh và vị thế của tôi nâng tầm rõ rệt khi vùng tôi xuất hiện máy PlayStation. Trẻ con đứa nào chả thích được làm thủ lỉnh, được tung hô như những người hùng. Tôi tìm thấy điều đó mỗi khi vùi đầu vào sân đấu. Chơi nhưng tôi vẫn không thể quên nhiệm vụ của một đứa trẻ là học hành. Việc học của tôi cũng ổn định hơn khi tôi bỏ được tính nhụt nhát, rụt rè.
Người ta thường nói chơi game lên tay thì học hành đi xuống nhưng thật ra nếu bạn biết cân bằng giữa hai việc thì sẽ không thể có chuyện đó. Mà trên đời này điều gì cũng đòi hỏi sự cân bằng chứ đâu phải chỉ có mình chơi game. Người hiểu rõ điều này nhất có lẽ là ba tôi, nên ba không hề cấm cản tôi khi thấy tôi ngồi trong quán game. Trong khi mấy đứa bạn tôi mỗi khi đang ngồi chơi thấy ba mẹ đi qua là chạy “té khói”. Mỗi lúc đi chơi game cũng vậy, trong khi mấy đứa bạn phải bịa hết lí do này đến lí do nọ thì tôi cứ nói thẳng là đi chơi điện tử. Đối với tôi, điện tử cũng là một trò chơi như bao trò khác nên có việc gì phải giấu diếm.
Khi tôi học đến cấp ba thì chỗ tôi bắt đầu xuất hiện game online. Tò mò, thích thú, đam mê là những cảm nhận của bản thân tôi cũng như mấy đứa bạn. Thế giới bạn bè càng mở rộng với tôi. Tôi học được nhiều điều từ những người bạn mới quen. Tôi khi đó mới hiểu thế giới này còn rộng lớn lắm chứ không gói gọn trong những điều thầy cô dạy hay chỉ nhỏ bé như cái làng quê nơi chân núi như chỗ tôi. Tôi quyết định sẽ khám phá những điều đó theo cách riêng của mình. Thời đó chỗ tôi cứ học xong là ở nhà… làm nông. Tôi thì sống chết cũng phải học vì ốm yếu như tôi không thể kế thừa công việc đó từ vai ba được. Lại được bạn bè mới quen kể về những điều mới lạ ở đó nên tôi càng háo hức cho giấc mơ của mình hơn.
Kì thi đại học năm đó, tôi đã không làm mọi người thất vọng khi thi đậu vào trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Tôi thành hình mẫu cho mấy gia đình trong vùng nên mỗi lúc thấy con cái chơi game là họ lại đem tôi ra làm ví dụ: “chơi gì thì chơi nhưng cứ coi anh Thắng mà học”.
Lên đại học cuộc sống tự lập với nhiều khó khăn hơn. Chương trình đại học cũng khác chương trình phổ thông, độ tự giác là chính nên đòi hỏi ở tôi cũng như nhiều sinh viên khác phải cố gắng nhiều hơn. Nhưng game với tôi vẫn luôn là một người bạn tinh thần không thể rời xa. Game là hơi thở cuộc sống đối với tôi, mà đã là con người thì làm sao có thể từ bỏ đi hơi thở được, trừ khi bạn không còn trên đời nữa.