Được gọi là điện thoại ngu ngốc vì chúng không có các chức năng thông minh như chụp ảnh, chơi game nặng,… nhưng đó vẫn là một điện thoại chuyên dụng. Mặc dù không có sức mạnh như điện thoại thông minh nhưng chúng được ưu tiên về kích thước nhỏ gọn và thời lượng pin dài.
Hầu hết các điện thoại di động cũ đều có một vấn đề: dày và xấu, trông giống như một quả lê cắt ở giữa. Ngược lại, Motorola Razr V3 có thiết kế mỏng, tuyệt đẹp và rất phổ biến. Trước khi smartphone trở nên phổ biến, Motorola Razr được xem là tiền thân tinh thần của iPhone, trở thành điện thoại đáng mơ ước của nhiều người.
Mỏng ấn tượng
Motorola đã phát minh ra điện thoại di động vào những năm 1970, thương mại hóa chúng vào những năm 1980 và phổ biến chúng vào những năm 1990 với StarTAC lấy cảm hứng từ Star Trek. Tuy nhiên, sau đó công ty này trở nên khét tiếng vì quy trình phê duyệt bảo thủ, về cơ bản đã ngăn cản họ đưa bất kỳ sản phẩm mới nào ra thị trường, mất đi vị thế thống lĩnh thị trường vào tay Nokia.
Khi kỹ sư kỳ cựu Roger Jellicoe nhận được mô hình ý tưởng cho chiếc điện thoại gập dạng vỏ sò siêu mỏng, ông nhận ra rằng sản phẩm có thể có tương lai. Ông đã tập hợp một nhóm làm việc vào buổi tối và cuối tuần cho một dự án có tên mã “Razor”. Điều này cũng nhận được sự ủng hộ của Geoffrey Frost, người giữ vai trò phó chủ tịch tiếp thị Motorola.
Cách đây 2 thập kỷ, túi quần jean không phải là nơi lý tưởng để đựng điện thoại vì có thể khiến điện thoại tự quay số khi trong túi. Không giống như smartphone với màn hình cảm ứng điện dung hiện nay, các nút trên điện thoại có thể kích hoạt bằng bất kỳ loại áp lực nào nếu không khóa máy. Những lần vô tình này dẫn đến việc quay số từ danh sách gọi nhanh hoặc cuộc gọi gần đây, khiến những cuộc gọi “kênh máy” khá thường xuyên.
Thiết kế siêu mỏng trên sản phẩm.
Kiểu dáng gập dạng vỏ sò là một giải pháp giúp tránh tình trạng này, nhưng nó làm cho điện thoại cồng kềnh hơn và không tiện bỏ túi. Dự án Razor được đưa ra nhằm mục đích cách mạng hóa thiết kế vỏ sò theo cách mà iPod đã cách mà iPod đã biến đổi máy nghe nhạc cầm tay.
Motorola Razr V3 ra mắt vào năm 2004. Với độ dày chưa đến 14mm, nó mỏng hơn hầu hết các điện thoại dạng thanh ngay cả khi gập lại, và khi mở ra, nó trông mỏng như tờ giấy. Nhưng làm thế nào Motorola đạt được mức độ mỏng này?
Đầu tiên, Razr V3 đã loại bỏ giắc cắm tai nghe cũng như giắc cắm nguồn để thay bằng Mini-USB. Hầu hết các phím có đèn nền được đặt trên một tấm kim loại duy nhất, với các dải cao su uốn cong. Ăng-ten được đặt trong phần viền không thể gập lại của điện thoại.
Màn hình ngoài nhỏ được phủ kính thay vì nhựa thông thường để điện thoại không bị cong. Phần còn lại của vỏ máy cũng không phải bằng nhựa mà được làm bằng nhôm - một loại vật liệu không phổ biến vào thời điểm đó.
Đúng chất “điện thoại bỏ túi”
Sau khi Frost quyết định bỏ chữ “O” khỏi tên, Motorola Razr V3 được phát hành vào tháng 11/2004 với giá 500 USD, tương đương một chiếc flagship có giá hiện tại là 800 USD (19,98 triệu đồng) khi điều chỉnh lạm phát. Mọi người thực sự ấn tượng với sản phẩm và nhanh chóng muốn sở hữu nó. Không ai quan tâm rằng bên trong điện thoại cơ bản giống hệt các mẫu vỏ sò trước đây của Motorola. Nó có thể phát nhạc và video, nhưng chỉ có 5,5 MB bộ nhớ trong không thể mở rộng. Nhờ hình dạng của nó, camera đơn 0,3 MP thậm chí có thể được dùng để chụp ảnh tự sướng.
Sản phẩm mở ra một kỷ nguyên mới cho điện thoại bỏ túi thực sự.
Sau khi Motorola tăng tốc sản xuất, Razr V3 trở thành điện thoại bán chạy nhất tại Mỹ, được những người nổi tiếng như David Beckham và Reese Witherspoon sử dụng, đồng thời xuất hiện trong vô số phim ảnh và chương trình truyền hình.
Razr V3x, ra mắt vào đầu năm 2005, về cơ bản là phiên bản “Pro” của sản phẩm nhằm mang đến các chức năng 3G, camera selfie chuyên dụng, thông số kỹ thuật cao hơn ở mọi mặt và khe cắm thẻ nhớ microSD. Tuy nhiên, nó dày hơn và nặng hơn nhiều, giống như điện thoại vỏ sò truyền thống hơn.
Vào cuối năm đó, Razr V3i đã ra mắt như một sản phẩm kế thừa trực tiếp của V3, vẫn giữ nguyên thiết kế bóng bẩy trong khi nâng cấp lên camera 1,2MP và khe cắm thẻ nhớ microSD. Một số phiên bản V3i dành cho các nhà mạng nằm trong số ít điện thoại Motorola được bán kèm iTunes, nhanh chóng trở thành cách phổ biến nhất để mua nhạc ngay cả khi đây là thời kỳ hoàng kim của kỷ nguyên iPod.
Tuy nhiên, iTunes trên điện thoại Motorola chỉ giới hạn lưu trữ 50 hoặc 100 bài hát (tùy theo khu vực) vì Apple nhận ra rằng một chiếc điện thoại có đầy đủ chức năng iTunes có thể đánh dấu sự kết thúc của máy nghe nhạc chuyên dụng. Điều này hoàn toàn có cơ sở khi đến năm 2006, Motorola Razr đã bán chạy hơn iPod, đạt doanh số 50 triệu chiếc vào tháng 7.
Sai lầm lặp lại
Motorola dường như đã quay lại với cách làm cũ sau thành công của Motorola Razr. Razr V3xx trông giống như sự kết hợp giữa V3x và V3i hiện có. Dòng Razr 2, ra mắt năm 2007, đã bổ sung thêm màn hình cảm ứng ngoài 2 inch, nhưng khi đó nó được coi là quá đắt đối với một chiếc điện thoại không có bàn phím đầy đủ (vật lý hoặc ảo) khi so sánh với BlackBerry. Điều này khiến mọi người tiếp tục mua các mẫu V3 có giá rẻ hơn.
Motorola vẫn không rút được bài học khi quá cứng nhắc với kế hoạch của mình.
Sau 12 quý liên tiếp là điện thoại bán chạy nhất tại Mỹ, dòng Razr V3 đã bị iPhone 3G vượt mặt vào năm 2008. Razr đã ngừng sản xuất vài tháng sau đó, sau khi đạt tổng doanh số ước tính là 130 triệu chiếc. Sự xuất hiện của các đối thủ cạnh tranh như iPhone 4S và Galaxy SII đủ mỏng đối với hầu hết người dùng và Razr không đủ để cứu công ty này.
Kết quả là, bộ phận điện thoại của Motorola đã bị Google mua lại vào năm 2012, chủ yếu vì danh mục bằng sáng chế từ công ty, trước khi bán lại cho Lenovo 2 năm sau đó. Motorola Razr, một trong những smartphone có thể gập lại đầu tiên được phát hành vào năm 2020, được đặt tên và thiết kế dựa theo V3.