Sau khi kết hôn, hai vợ chồng tôi đã sớm có nhà riêng đàng hoàng dưới sự hỗ trợ của gia đình hai bên. Nếu như tôi có công việc ổn định, có thu nhập tốt thì chồng tôi lại không như vậy, thu nhập hàng tháng bấp bênh, lúc cao lúc thấp. Tuy nhiên, tôi không phải lo nghĩ nhiều vì vẫn đảm bảo được cuộc sống gia đình.
Tôi mới sinh con xong, nên cũng có suy nghĩ cần tiết kiệm để sau này lo cho các con. Tuy nhiên, chồng tôi luôn có tư tưởng phải tiêu pha tiền bạc mới có động lực để kiếm tiền. Vậy nên có tiền là anh ấy tiêu hết cho chuyện ăn mặc sành điệu, đi ăn uống ở những nơi sang trọng.
Tôi tôn trọng sở thích của chồng, bởi khi yêu nhau tôi ấn tượng với phong cách ăn mặc, hào phóng của anh ấy. Nhưng thấy chồng quá đà vào ăn tiêu, bia rượu tôi cũng có chút không hài lòng, nhiều lần góp ý nhưng không được. Chồng nảy tính tự mãn, không chấp nhận chuyện giảm đi chi tiêu cá nhân mặc dù số tiền kiếm ra là không nhiều.
Gần đây, thấy bạn bè có xe ô tô, chồng tôi nảy sinh ý muốn có xe. Mặc dù nhu cầu để sử dụng xe cũng là không nhiều, nhà gần ngay nhà ông bà nội, ngoại. Công việc cũng chưa phải duy chuyển xa. Thấy chồng đi học xong bằng lái xe, cả ngày chỉ tập trung ôm lấy cái điện thoại để xem các mẫu xe, so sánh giá bán… tôi cũng muốn chiều lòng chồng.
Trong nhà tiền tiết kiệm cộng với số vàng của hồi môn nếu bán đi cũng chỉ được hơn 200 triệu. Tôi ngỏ ý khuyên chồng mua chiếc ô tô cũ vừa tiền, chủ yếu để nâng cao kỹ năng lái và che nắng che mưa là chủ yếu, nếu có vay thì một chút thôi để có khả năng trả nợ. Nhưng chồng tôi không nghe, anh ấy chỉ thích những chiếc xe hơn 1 tỷ đồng, loại đấy mới đẹp và tương xứng.
Tôi không đồng ý chồng vay ngân hàng số tiền lớn như vậy, hàng tháng trả lãi cũng rất mệt. Vậy là anh ấy tỉ tê, nịnh nọt tôi về hỏi bố cho anh ấy vay 1 tỷ để mua xe ô tô. Đúng là bố tôi có tiền, nhưng khi tôi nói về chuyện mua xe, bố tôi đã bảo không nên, chỉ mua chiếc vừa tiền làm phương tiện đi lại. Thấy chưa vay được tiền, chồng tôi đích thân sang hỏi vay tiền bố vợ, cam kết làm ăn tốt và trả lại sau.
Chồng đi vay tiền một lát đã về, thấy tôi anh ta nổi cáu mắng mỏ: "Đúng là keo kiệt, nhà đầy tiền mà không cho con vay. Tiền nhiều lúc chết có ôm được đi không? Thế mà lúc nào cũng bảo coi con rể như là con trai. Có tỷ bạc mà vẫn không cho vay, mà tôi vay thì tôi trả chứ có xin đâu mà phải thận trọng như thế".
Từ hôm đó đến nay đã hai tuần rồi, chồng tôi giận dỗi, trách móc vợ con, bên nhà vợ. Anh ấy tỏ ra bất cần, bỏ đi uống rượu tới nửa đêm mới về, không nói với vợ con câu nào. Chồng cũng tránh mặt bên nhà vợ, có việc rủ về liền lấy cớ để trốn tránh. Thậm chí, đòi ly hôn chỉ vì bố vợ không cho vay tiền.
Tôi rất mệt mỏi khi hàng ngày đối diện với chồng trong tình trạng như vậy. Tôi có nên chiều chồng mà cố gắng vay mượn bố đẻ, hoặc vay ngân hàng để chồng mua xe ô tô? Nếu như chồng muốn ly hôn, tôi có nên chấp thuận theo ý anh ấy không?