Vượt lên nghịch cảnh để thoát nghèo
Vương Vĩnh Khánh (Trung Quốc) sinh ra trong một gia đình nghèo khó với nghề trồng chè. Bố mẹ ông chỉ có thể nuôi ăn học đến năm 15 tuổi. Muốn thay đổi số phận, năm 16 tuổi, ông đã xin bố 200 NDT để tự mở một cửa hàng gạo.
Để cạnh tranh với các hộ kinh doanh khác, không chỉ rửa thùng gạo miễn phí cho khách hàng, ông còn cố gắng hết sức để loại bỏ tạp chất trong gạo. Từng chút một, cửa hàng của ông được nhiều khách hàng biết đến và dần đông người tới mua. Nhờ thế, việc kinh doanh cửa hàng gạo ngày càng tốt lên. Sau đó, ông mở một nhà máy xay xát. Chỉ trong vòng chưa đầy 10 năm kinh doanh, ông đã tích lũy được một khối tài sản đáng kể.
Từ đây, ông dùng toàn bộ số tiến có được để đầu tư bất động sản. Sau khi thắng lớn với một vài thương vụ, ông tiếp tục dồn tiền để kinh doanh gỗ. Ở lần này, ông tiếp tục lãi lớn nhờ nắm bắt được thời cơ.
Năm 1954, chính quyền địa phương vận động Vương Vĩnh Khánh mở một công ty nhựa nhằm tạo điều kiện thúc đẩy kinh tế đất nước. Dẫu không biết nhiều về ngành này nhưng ông vẫn mở công ty.
Năm 1957, ông nhận thấy công ty của mình đã phát triển sai hướng. Trong lúc đó, cha lại vừa qua đời. Chông chênh trước sự mất mát đó, ông tưởng rằng bản thân sẽ bỏ cuộc.
Song không có điều gì khiến người đàn ông này có thể dừng lại. Ông lựa chọn đối đầu với khó khăn và tiếp tục nhìn về phía trước. Dường như, công sức ông bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp.
Năm 1978, doanh thu của công ty nhựa do ông quản lý đạt doanh thu kỷ lục, 1 tỷ USD. Hai năm sau đó, công ty trở thành nhà máy sản xuất PVC lớn nhất thế giới. Sau khi thành công ở ngành nhựa, ông lấn sân sang lĩnh vực điện tử, dầu khí và tiếp tục tạo được tiếng vang.
Bước ra từ cái nghèo, Vương Vĩnh Khánh luôn hào phóng trong việc làm từ thiện. Khi đã trở nên giàu có, ông quyết định đóng góp sức mình cho sự phát triển của xã hội. Việc đầu tiên ông làm là thành lập bệnh viện Trường Canh. Không có mục đích kiếm tiền từ đây, Vương Vĩnh Khánh giữ viện phí ở mức thấp nhất để nhiều người có đủ khả năng chăm sóc sức khỏe.
Năm 2008, một trận động đất đã xảy ra ở Vấn Xuyên, Trung Quốc. Ngay khi biết tin, Vương Vĩnh Khánh đã quyết định chi 100 triệu NDT để giúp người dân khu vực khắc phục thiên tai. Cùng năm đó, ông cũng qua đời vào tháng 10, khi vừa bước sang tuổi 92.
Số tiền ở ngân hàng không thể rút
Vương Vĩnh Khánh có 3 người vợ với tổng cộng 2 người con trai và 7 người con gái. Đối với gia đình đông con, đặc biệt tài sản thừa kế lại là con số lớn, việc tranh giành quyền thừa kế là điều khó tránh khỏi. Khi còn sống, ông biết sẽ có một ngày như vậy.
Để tránh có cuộc tranh giành giữa anh em ruột thịt, Vương Vĩnh Khánh đã thành lập một quỹ uỷ thác ở nước ngoài. Ông đưa phần lớn số tiền vào quỹ này để các thành viên trong gia đình sử dụng.
Mỗi năm, các con của ông sẽ nhận được một phần tiền. Đó chính là tiền lãi. Còn lại số tiền gốc, họ không có quyền can thiệp.
Ngoài việc gửi phần lớn số tiền của mình vào quỹ uỷ thác trước khi qua đời, Vương Vĩnh Khánh còn gửi 40 tỷ NDT (gần 140 nghìn tỷ đồng) vào các ngân hàng ở Thuỵ Sĩ.
Lý do ông chuyển tiền vào ngân hàng ở quốc gia này xuất phát từ đạo luật nghiêm cấm ngân hàng tiết lộ danh tính khách hàng cho một bên thứ ba, dù đó là cơ quan thuế, chính phủ nước ngoài và thậm chí là chính quyền Thuỵ Sĩ. Bất kỳ một nhân viên ngân hàng nào tiết lộ thông tin khách hàng sẽ bị xử lý hình sự với mức án có thể lên đến 6 tháng tù giam và bồi thường bằng một số tiền khổng lồ.
Năm 2008, ông đột ngột qua đời và không kịp phân chia khoản tiền này cho con cháu. Điều này đồng nghĩa số tiền 40 tỷ NDT không thể rút ra do tính bảo mật cao của ngân hàng. Các ngân hàng Thuỵ Sĩ quy định rằng tài sản của một người chỉ có thể truy cập bởi chính người đó.
Các con của ông đã nghĩ ra nhiều cách để có thể lấy lại số tiền này. Cuối cùng, cách duy nhất được ngân hàng đưa ra là các con của Vương Vĩnh Khánh phải nộp 30 tỷ NDT (100 nghìn tỷ đồng) tiền thuế thừa kế trước khi rút tiền. Nếu không, họ cần xuất trình được chứng nhận uỷ thác của chính ông Vương Vĩnh Khánh. Rõ ràng, cách xuất trình giấy uỷ thác là điều không thể. Bởi ông đã ra đi quá đột ngột và không để lại bất kỳ giấy tờ nào.
Nếu phải nộp 30 tỷ NDT cho ngân hàng đồng nghĩa 3/4 số tiền của gia đình Vương Vĩnh Khánh biến mất. Đó thực sự là một khoản tiền khổng lồ nên các con của ông đã từ chối giải pháp này.
Theo truyền thông Trung Quốc, cho đến thời điểm hiện tại, các con của Vương Vĩnh Khánh vẫn chưa có cách nào tốt hơn để lấy được số của gia đình. Toàn bộ 40 tỷ NDT vẫn bị phong toả trong ngân hàng.