Đợi bạn trai 5 năm du học, ngày về anh lại dắt vợ con sang nhà cảm ơn

Lời bạn trai nói khiến cho em giật mình ngơ ngác. Sao lại là "chào cô", đứa trẻ em chưa từng gặp kia sao bỗng dưng mang danh phận là con của anh?

Lúc hay tin anh muốn lên đường đi du học, trái tim em như vụn vỡ. Em chẳng hiểu sao mình lại có cảm giác tình yêu ấy rồi sẽ tan vỡ... Phải chăng vì người ta đã nói đến quá nhiều chuyện yêu xa thì tình yêu sẽ chẳng thể nào bền chặt được? Không phải em không tin anh, không tin tưởng vào tình cảm mà mình dành cho anh mà bởi vì em sợ, em sợ cái thứ gọi là khoảng cách, khoảng cách không gian và thời gian vô cùng lớn.

Nhưng ngày anh đi, em giống như một đứa con gái chẳng cần cưới xin cứ thế lăn xả vào công việc của nhà anh. Chẳng ai gọi em cũng đến, chẳng ai khiến em cũng làm. Nhiều người cười chê em rằng anh mới chỉ là bạn trai chứ đã phải là chồng em đâu mà em cứ vương vấn như muốn giữ chân anh thế.

Thế nhưng em chẳng quan tâm đến lời người ta nói. Em chỉ biết rằng, anh đi rồi thì mẹ anh sẽ rất buồn, sẽ vất vả lắm. Vì tất cả khoản tiền mà anh cần để đi du học sẽ đều trông đợi cả vào số tiền ít ỏi mà mẹ anh kiếm được hàng ngày. Và em hiểu, bà sẽ chẳng thể nào đủ sức để làm được tất cả những việc đó.

Em đã làm rất nhiều việc, thậm chí còn làm ngày làm đêm để có thể tích cóp được càng nhiều tiền càng tốt gửi sang cho anh. Người ta cứ nói em khờ, em dại, con gái yêu mà cứ hết lòng vì bạn trai như thế sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị phản bội.

Sự chờ đợi em dành cho anh đã là quá đủ để chứng minh tình yêu em dành cho anh thế nào rồi. Thế nhưng em hiểu những việc em làm, những điều em muốn nên em sẽ chẳng quan tâm đến điều người ta nói đâu. Anh là bạn trai của em, em hiểu mình phải có trách nhiệm với anh như thế nào.

Thế mà sau bao nhiêu vất vả, cố gắng, hy vọng, chờ đợi, mong mỏi, anh đã đền đáp em lại như thế này...

Ngày anh về, em đã vui mừng biết bao nhiêu. Dường như chẳng cần hỏi người ta cũng biết cái tin bạn trai đi du học về khiến em vui sướng, hạnh phúc đến cỡ nào. Em còn tưởng tượng anh sẽ chạy đến ôm chặt lấy em... Vậy mà anh lại...

"Chào cô đi con!", lời bạn trai nói khiến cho em ngơ ngác. Còn người phụ nữ đi bên cạnh anh kia, người đang gọi anh là chồng ấy...: "Cảm ơn cô ấy đi em, cô ấy có công với anh lắm!". Câu nói tiếp theo như nhát dao... Nước mắt em lăn dài bởi em hiểu anh đã có gia đình, đã có người mới. Anh xin lỗi em và giới thiệu về vợ con của mình. Bố mẹ em cũng sốc, bồ liền lao vào anh, còn mẹ em gào lên: "Sao cậu có thể làm vậy với con tôi, tại sao? Nó có tội tình gì, nó đã vất vả vì cậu nhiều thế nào cậu có biết không?"...

"Cháu xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em. Anh có tội với em...".

Nói rồi anh đưa cho em 50 triệu và bảo bù đắp rồi nói em hãy quên anh đi. Em ngất xỉu tại chỗ, tỉnh dậy thấy mẹ mắt đỏ hoe, bố ngồi buồn rầu xót xa cho con gái.

5 năm qua, trong khi em hết lòng vì anh thì anh lại mang số tiền mà em vất vả kiếm được đi nuôi người khác. 50 triệu thì nhằm nhò gì với sự hy sinh đó. Sao anh ta có thể tàn nhẫn như thế? 5 năm thanh xuân, 5 năm chờ đợi, 7 năm yêu nhau ai trả lại cho em đây? Em thương mình một, thương bố mẹ mười. Ông bà thương con mà cứ buồn rười rượi, thậm chí còn phát bệnh. Càng nghĩ em càng thấy đời chua chát...

Theo Webtintuc


* Nội dung liên quan: