Mẹ ơi con mệt rồi, cho con bỏ chồng về nhà với mẹ được không?

Năm 5 tuổi, nằm trong vòng tay mẹ, mẹ vuốt ve mái tóc tơ mềm mại thì thầm: Con gái mẹ con nhỏ đã xinh xắn đáng yêu thế này, lớn lên chắc mẹ được nhờ lắm đây. Con khi ấy cũng không hiểu lắm lời mẹ nói về con,con chỉ biết mỉm cười đầy ngô nghê, ấp đầu vào lòng mẹ, đầy bình yên.

Năm con 16 tuổi, con ý thức được vẻ ngoài của mình trong câu nói của mẹ ngày xưa. Con thấy rõ được ánh mắt tự hào của mẹ mỗi khi có ai đó nhắc về con. Mẹ tự hào về con, không phải vì con xinh xắn mà còn bởi vì con ngoan ngoãn, hiếu thảo. Mẹ chỉ mong những tháng năm sau này, khi con xa nhà đi học, không có mẹ bên cạnh che chở, nhắc nhở, dặn dò, dạy dỗ thường xuyên, con sẽ vẫn nhớ lời mẹ dặn, biết yêu thương và tự bảo vệ mình.


Năm con 23 tuổi, con lao về vòng tay mẹ để khóc. Lần này con khóc không phải vì ngã đau, vì điểm kém, vì bị bắt nạt hay vì lo sợ con không dám đi học xa nhà mà đây là những giọt nước mắt đầu tiên rơi trong tình yêu của con, đó là khi mối tình đầu của con tan vỡ. Mẹ nói với con rằng, chưa đủ duyên phận, hạnh phúc sẽ không thể mỉm cười. Con gạt nước mắt, tiếp tục cuộc hành trình phí trước.

Năm 27 tuổi, con mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, lên xe hoa về nhà chồng. Lần này, người khóc không phải con mà là mẹ. Mẹ rơi những giọt nước mắt sau lưng con để chúc phúc cho con. Con vẫn nhớ những lời mẹ dặn. Mẹ nói với con, kết hôn rồi, con không thể sống chỉ có mình con nữa. Con phải sống vì cả một gia đình, sống vì rất nhiều người yêu thương con và con phải có trách nhiệm với họ. Và nếu như có khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể về với mẹ.

Con gái ở nhà với bố mẹ đẻ, dù không được chiều hư nhưng vẫn có nhiều nhân nhượng. Bị mắng suốt ngày, những cũng toàn mắng yêu, mắng thương chứ chẳng khi nào nhiếc móc hay mắng vô căn cứ. Đi lấy chồng rồi lại khác, nhà người ta sẽ khắt khe với con mình hơn, làm gì cũng phải chú ý từng chút một, phải học cách sống sao cho vừa lòng tất cả mọi người. Hơn thế nữa, con gái rời xa bố mẹ sống trong một căn nhà mới với những người lạ, ắt sẽ có nhiều điều tủi thân.

Cuộc hôn nhân với người đàn ông trong mơ, con nghĩ là hoàn hảo nhưng lại không hề hoàn hảo như những gì con nghĩ. Con vẫn thường nghe tình yêu là hoa hồng, hôn nhân là lan dạ hương, tươi đẹp nhưng lại ẩn đầy sự ủy mị, nước mắt của người Pʜụ ɴữ. Con đã nghĩ, đó là vì những người Pʜụ ɴữ đó chọn sai người đàn ông của mình. Nhưng khi chính con đang ở trong cuộc hôn nhân của mình, con mới phát hiện ra rằng, Pʜụ ɴữ không phải chọn nhầm chồng, chỉ đơn giản là vì họ không may mắn.

Mẹ chồng sao chẳng giống với mẹ đẻ. Tại sao cùng là hai người mẹ nhưng mẹ chồng lại chẳng thể là người chia sẻ, bao dung, động viên, quan tâm như mẹ đẻ. Mẹ từng nói với con, sống chung với mẹ chồng là một thử thách, con không cần phải lo sợ, chỉ cần con biết điều, mẹ chồng con sẽ biết cách sống. Nhưng con không biết mình còn phải biết điều theo cách nào nữa để khiến cho mẹ chồng con hài lòng nữa đây. Sống chung, con cũng đi làm, cũng phải vất vả Kıếɱ tiền nhưng khi trở về nhà, con lại trở thành một ô sin không hơn không kém mặc cho nhà chồng sai bảo. Chồng con, từng là người hứa ở bên cạnh con khi con khó khăn, yêu thương, chăm sóc con mỗi ngày, thế mà lúc này, trước ánh mắt sắc lẹm của mẹ mình, anh ta đã không thể mở ra một lời bênh vực con, dù anh ta biết rõ ràng rằng con không hề có lỗi.

Dường như những ôm ấp, vỗ về của người đàn ông gọi là chồng kia mỗi khi đêm về phải hứng chịu đủ mọi uất ức cũng không thể khiến cho con được xoa dịu. Con thực sự mệt mỏi, chán nản trong ngôi nhà chưa bao giờ coi mình là một thành viên. Mẹ từng nói với con Pʜụ ɴữ sinh ra là để hy sinh, nhẫn nhịn, chịu đựng, rồi rằng mọi chuyện con sẽ được đền bù xứng đáng. Nhưng mẹ ơi, con phải đợi đến bao giờ để có được sự đền bù đây.


Càng ngày con càng cảm thấy mình không còn đủ sức để làm bất cứ việc gì nữa. Sự mệt mỏi, chán nản, hiện rõ trên khuôn mặt. Con không muốn chịu đựng nữa, con muốn sống một cuộc sống mà ở đó bản thân con phải được tôn trọng. Con sống vì người khác nhưng cũng là vì chính bản thân con. Chỉ khi bản thân con cảm thấy thoải mái, vui vẻ thì cuộc sống này mới thực sự có ý nghĩa. Con đã cố gắng đủ rồi, để không khiến mẹ phải suy nghĩ nhiều về cuộc đời sau này của con, cuộc đời của một người Pʜụ ɴữ qua 1 lần đò. Mẹ ơi, Pʜụ ɴữ bỏ chồng trải đời mới mạnh mẽ và luôn sẵn sàng để được hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nên hãy cứ yên tâm mẹ nhé!! Mà mẹ còn nhớ những gì mẹ đã nói với con trước khi con đi lấy chồng không?? Bây giờ con rất muốn hỏi lại mẹ. Con mệt rồi, cho con bỏ chồng về nhà với mẹ được không??