27 tuổi, tôi đã yêu 1 người gần 10 năm, mối tình thời học sinh cứ ngỡ chỉ chơi bời ai ngờ kéo dài suốt cả 1 thập kỉ, đúng như câu "cứ ngỡ tình đầu 1 thời hóa ra 1 đời".
10 năm bên nhau, tôi cùng Tùng đi qua hết những ngày tháng học sinh, rồi sinh viên, đi làm chật vật... đời người được bao nhiêu lần 10 năm, còn tôi đã gắn chặt với con người ấy 10 năm quý giá nhất. Tôi không trách, không oán, không hận khi thanh xuân đặt hết vào Tùng, cái tôi hận là anh vì cảm xúc nhất thời mà bỏ rơi tôi.
1 năm trước, khi 2 đứa vẫn còn mặn nồng, vẫn hàng tuần đi ăn, gặp nhau, đêm tới lại gọi nói nhớ nhung nhau, vậy mà anh buông lời chia tay. Tôi bàng hoàng như người từ trên trời rơi xuống, bởi năm đó tôi 26 tuổi rồi, 26 tuổi, chia tay mối tình 10 năm, bản thân tôi không dám bắt đầu với người mới, người mới biết chuyện chắc cũng chẳng dám đi cùng tôi - 1 người trong tim vẫn giữ hình ảnh của người cũ.
Chia tay được 3 tháng, Tùng kết hôn, tôi nhớ hôm đấy vừa tan ca về nhà thì bạn thân nhắn tin, gửi thiệp cưới của Tùng, chiếc thiệp cưới tôi mơ không biết bao nhiêu lần nhưng giờ chẳng có tên tôi. Tôi như sụp đổ, mọi phòng bị trước đó bỗng vỡ tan, tôi òa khóc ngay dưới chân tòa nhà công ty, đây là lần đầu tiên tôi khóc kể từ lúc 2 đứa chia tay.
Đang khóc thì thấy có người nhẹ nhàng vỗ vào lưng, bảo tôi ngoan, có gì thì từ từ nói. Ngẩng mặt lên tôi thấy 1 chàng trai chắc cỡ tuổi tôi, trông không có gì đặc biệt, tay cầm mũ xe ôm công nghệ. Anh ta nhìn tôi 1 lúc rồi lục túi lấy ra 1 túi khăn giấy nhỏ để tôi lau nước mắt. Chẳng hiểu sao trong phút chốc tôi thấy tin tưởng người đàn ông trước mặt vô cùng.
Tôi bắt đầu kể cho anh ta vì sao tôi khóc, về kế hoạch tôi muốn đến dự đám cưới, muốn nhìn thấy người cũ 1 lần cuối để buông bỏ hết đoạn tình cảm này, bắt đầu với một người khác, nếu không cả đời tôi sẽ sống trong quá khứ, sự dằn vặt. Tự nhiên, tôi đưa ra đề nghị, hay là anh làm bạn trai giả của tôi, cùng tôi tới đó 1 chuyến. Ngạc nhiên là anh chàng này đồng ý ngay, còn bảo sẽ về chuẩn bị 1 chút để không làm tôi mất mặt.
Chúng tôi trao đổi số điện thoại rồi ra về. Buổi chiều hôm đó, Tuấn - tên chàng xe ôm nhắn tin cho tôi nói hôm đó để anh qua đón, tôi trang điểm các thứ xong thì nhắn cho anh địa chỉ.
Đúng như kế hoạch, tôi trang điểm xong thì Tuấn đến, không phải đi xe máy mà lần này đi ô tô tới, tôi ngại ngần nhìn chiếc xe rồi nhìn sang Tuấn, hôm nay trông anh bảnh bao hơn nhiều so với hôm trước, thuận miệng tôi trêu anh đầu tư thế, đi cướp rể cùng người lạ mà thuê cả ô tô, lát về tôi sẽ mời anh 1 bữa + trả tiền xe cho anh. Tuấn chỉ cười cười rồi mở của xe cho tôi, phút chốc tôi cảm thấy, có lẽ công việc chính của anh là lái taxi chứ không phải chạy xe ôm như tôi nghĩ.
Ngày hôm đó, thấy tôi tay trong tay với Tuấn, Tùng nhìn tôi cười khổ, tôi đưa cho Tùng 1 chiếc phong bì, trong đó có quà kỉ niệm của 2 đứa cùng vài thứ linh tinh rồi chúc anh hạnh phúc. Nhìn Tùng tôi thấy sự tiếc nuối, thấy cả tình yêu nhưng còn có sự tuyệt vọng. Nắm tay Tuấn ra về, tôi cố kìm nén để không khóc vậy mà vừa lên xe anh bảo tôi muốn khóc thì cứ khóc đi, đâu phải anh chưa từng thấy tôi khóc đâu mà phải gồng làm tôi tủi thân kinh khủng, 1 lần nữa khóc như điên dại trước mặt anh.
Những tưởng sau buổi hôm đó là hết nhưng Tuấn có vẻ rất thích tôi, thường xuyên nhắn tin hỏi han rồi mời tôi đi ăn, đi xem phim. Biết anh cũng khó khăn nên mỗi lần đi tôi đều chủ động chọn nơi bình dân rồi chia tiền để trả. Lương xe ôm có là bao, đầu tư cho tôi hết thì anh lấy gì sống.
Nửa năm ở bên Tuấn tôi bắt đầu cười lại nhiều hơn, yêu đời hơn cũng quên đi Tùng. Tới 1 ngày, Tuấn đưa tôi đi lượn 1 vòng thành phố rồi cầm tay tôi đặt vào eo của anh hỏi tôi hay là làm bạn gái anh đi. Dĩ nhiên, tôi đồng ý, vì Tuấn tốt, dù điều kiện kinh tế còn chưa ổn nhưng tôi tin anh sẽ không để tôi khổ.
Từ sau cái gật đầu của tôi, mỗi lần đến đón tôi Tuấn đều đi ô tô, mỗi cuộc hẹn đều là anh chọn chỗ, những chỗ sang chảnh, đắt đỏ anh cũng đưa tôi đến và không để tôi chia tiền nữa. Không nhịn được tôi cáu gắt, hỏi anh có bao nhiêu tiền mà xa xỉ như thế, với tôi anh không cần phải như vậy, điều kiện có bao nhiêu thì thể hiện bấy nhiêu thôi cũng được. Vậy mà anh cười nói tôi ngốc thế, làm gì có xe ôm nào rảnh để đi đám cưới làm "trò con bò" với tôi, người ta còn bận đi kiếm tiền, chỉ có anh là rảnh vì anh không phải xe ôm thôi.
Từ chỗ bị thất tình, bị bồ đá tới việc kiếm được người yêu trong mộng, vừa biết cách yêu chiều vừa có điều kiện kinh tế khá giả. Tháng sau tôi đã cưới rồi, nhưng giờ vẫn còn lâng lâng vì không thể tin được hạnh phúc lại tìm đến tôi theo cách đơn giản như thế này.