Cách đây 4 năm, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Tuy nhiên, ngay khi vừa về đến cổng, mẹ chồng đã kéo tay tôi bắt đi cửa sau vào nhà trước sự sửng sốt của tất cả mọi người. Nguyên nhân là do tôi lỡ có bầu trước khi cưới và theo quan niệm của bà, tôi phải làm vậy để không mang vận đen, xui xẻo vào nhà.
Phận là cô dâu nhưng phải chịu tủi nhục ngay trong ngày cưới đã khiến tôi vô cùng ấm ức. Sau lễ cưới, tôi trách móc chồng tại sao không cho tôi biết mọi chuyện từ sớm để tôi và gia đình phải chịu cảnh xấu hổ như vậy. Nào ngờ, anh cho rằng tôi đang quan trọng hóa vấn đề vì vào nhà bằng cửa nào cũng như nhau. Miễn là nó tốt cho cả gia đình về sau là được.
Chồng đứng về phía mẹ, không bảo vệ vợ khiến tôi thất vọng tràn trề. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Càng sống lâu, tôi càng nhận ra, chồng tôi là người nhu nhược, không bao giờ dám vì vợ mà cãi lời mẹ. Mẹ anh nói gì, anh răm rắp nghe theo kể cả đó là điều quá đáng với tôi.
Sau khi cưới, mẹ chồng yêu cầu tôi đưa toàn bộ tiền, vàng mừng cưới để cho bà giữ. Tôi không muốn nhưng chồng một mực nói tôi đưa cho mẹ cất giúp. Có việc gì cần đến thì lấy sau. Vậy là tôi đành chấp nhận làm theo lời chồng và mẹ chồng cho êm cửa êm nhà.
Trước khi lấy chồng, tôi có đi làm công ty. Tuy nhiên, từ ngày có bầu lại chuẩn bị cho đám cưới nên tôi xin nghỉ hẳn. Cứ nghĩ chồng thu nhập ổn, có thể tạm thời lo được cho hai mẹ con tôi, thế nhưng, tôi đã lầm. Dù đã có vợ nhưng chồng tôi vẫn đưa toàn bộ lương cho mẹ giữ.
Tôi giận dỗi đòi chồng đưa tiền cho mình để lo chi tiêu thì anh cho rằng làm như vậy mẹ anh sẽ buồn và anh không muốn thế. Anh nói mẹ anh là chủ trong nhà, mọi chi tiêu đều do bà lo nên đưa cho mẹ là hợp lý.
Vì chuyện này, hai vợ chồng tôi đã căng thẳng với nhau suốt nhiều ngày liền. Biết chuyện, mẹ chồng tỏ rõ sự tức giận nói tôi vừa chân ướt chân ráo về nhà chồng đã muốn lên làm chủ, không coi ai ra gì. Và cuối cùng, tôi đành cắn răng chấp nhận sống cảnh phụ thuộc mẹ chồng từng li từng tí một.
Tôi bầu bì nhưng buổi sáng, mẹ chồng bắt dậy từ hơn 5 giờ để nấu cơm phục vụ cả gia đình. Tôi nghén nặng, sợ mùi thức ăn, cứ vào bếp là khó chịu nhưng mẹ chồng cho rằng tôi lười biếng, không muốn dậy nên "giả vờ" nghén để trốn việc.
Nhiều hôm thèm bát phở nóng, tôi nói chồng chở đi ăn nhưng mẹ chồng nhất quyết không cho. Bà bảo làm vậy sẽ khiến tôi sinh hư, cơm nhà không ăn, thích đua đòi ăn hàng, ăn quán tốn kém.
Không đi làm, tiền không có, tôi đã trải qua những ngày sinh con rồi ở cữ vô cùng tối tăm, u ám. Nhiều lúc bưng bát cơm cữ chỉ có 2 quả trứng hấp, tôi vẫn nuốt nước mắt để ăn, lấy sữa cho con bú. Chính lúc ấy, tôi đã hứa với bản thân, sau khi con cứng cáp, tôi sẽ lên thành phố đi làm để thoát khỏi cảnh tù túng, suốt ngày phải đối mặt với bà mẹ chồng cay nghiệt.
Và khi con tôi được 1 tuổi, tôi đã quyết tâm thực hiện ý định đó. Dĩ nhiên, mẹ chồng không đồng ý nhưng vì lần ấy tôi có chồng ủng hộ nên bà không thể cản được. Cuối cùng, tôi chuyển đi trong sự bực tức ra mặt của mẹ chồng.
Suốt 2 năm qua, dù phải chật vật kiếm tiền để lo trả tiền nhà, tiền gửi trẻ cho con rồi lo sinh hoạt phí trong gia đình nhưng tôi vẫn cảm thấy thoải mái. Chồng tôi xa mẹ nên cũng đỡ đi nhiều, anh đã biết dành tiền cho vợ con nhiều hơn và thỉnh thoảng mới gửi tiền về biếu mẹ.
Con gái tôi năm nay 3 tuổi, bé vẫn đi mẫu giáo gần chỗ tôi thuê trọ. Tuy nhiên, năm nay, mẹ chồng nhất quyết bắt chúng tôi cho cháu về quê nghỉ hè với ông bà với lý do nhớ cháu.
Dù thực lòng không muốn nhưng vì chồng động viên và bản thân tôi cũng muốn hàn gắn mối quan hệ với mẹ chồng nên đành đồng ý. Song, khi về quê thăm con, tôi cảm thấy vô cùng hối hận với quyết định của mình khi chứng kiến con bị chính bà nội đối xử tệ bạc.
Vừa vào đến cửa, tôi đã nghe tiếng con khóc ré trong nhà cùng tiếng quát mắng của mẹ chồng: "Khóc cái gì, lau cho sạch vào, đừng tưởng bé mà bà tha. Tự nôn thì tự dọn đi, không ai hầu được đâu. Làm đi không lại không được tích sự gì như mẹ, chỉ ương bướng, cãi giả là giỏi thôi".
Nhìn hình ảnh con gái vừa khóc vừa ho sặc sụa nhưng tay vẫn phải cầm khăn lau bãi nôn của mình dưới nền nhà khiến lòng tôi như quặn thắt. Nhưng ấm ức hơn là mẹ chồng tôi đứng bên cạnh, tay lăm lăm cây gậy gỗ quát mắng cháu thậm tệ càng khiến tôi không thể chịu được.
Tôi lao vào ôm con và mẹ chồng biện minh rằng bà đang dạy cháu. Tôi coi hành động đó là ngược đãi chứ không phải là dạy dỗ gì cả. Hoặc bà đang "giận cá chém thớt" đối với một đứa trẻ con.
Hôm qua, tôi đã quyết đưa con trở lại thành phố mặc cho mẹ chồng ra điều kiện, nếu làm vậy thì tôi sẽ bị cấm cửa về quê. Nhưng dù cho thế nào tôi vẫn phải bảo vệ con gái mình.
Chồng tôi nói tôi hành động bồng bột, không suy nghĩ khiến mọi chuyện phức tạp. Theo mọi người, mẹ chồng tôi đối xử với cháu như thế có quá đáng không và tôi làm vậy để bảo vệ con là đúng hay sai?