Ai coi Tây Du Ký cũng biết Lưu Sa Hà là "căn cứ địa" của Sa Tăng, năm xưa vì làm vỡ chén lưu ly ở Hội Bàn Đào trong lúc say rượu nên bị đày xuống đây làm yêu quái. Dòng sông này chỉ được nhắc đến rất ít trong phân đoạn này, còn lại là trận đánh long trời lở đất giữa Sa Tăng và Tôn Ngộ Không trước khi trở thành huynh đệ.
Thực hư Lưu Sa Hà trong nguyên tác tiểu thuyết Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân và trong phiên bản phim của đạo diễn Dương Khiết với thực tế địa lý khác nhau một trời một vực. Lưu Sa Hà trong tiểu thuyết từng được ghi chép trong Tây vực ký đời Đường là Bạc Tây Sa Hải, chính là sa mạc Gobi rộng lớn ở hành lang tỉnh Hà Tây ngày nay. Có lẽ hiểu biết về địa lý của tác giả Ngô thời bấy giờ còn hạn hẹp, vì vậy đã biến biển cát thành sông sâu, khiến nhiều người cảm thấy như mình bị ăn một "cú lừa" vậy.
Biển cát sa mạc Gobi ở tây vực bị biến thành Lưu Sa hà trong tiểu thuyết Tây Du Ký
Theo đó, Lưu Sa Hà là một con sông rất đặc biệt, nhân gian chỉ có 1, chính vì vậy mà ngay từ khi đặt chân đến, Tôn Ngộ Không đã dự cảm điều bất bình thường. Tên thật của con sông này là Mạc Hạ Diên Thích, còn được gọi là Bát Bách Lý Hãn Hải, hiện nay là Ha Thuận Qua Bích, là địa danh nằm giữa La Bố Bạc và Ngọc Môn Quan. Theo ghi chép, Lưu Sa Hà dài tám trăm dặm, trên không nhìn thấy chim bay, dưới không có dấu thú chạy, đáy nước lại càng không có thuỷ tảo, một vẻ yên ắng đến lạ kỳ.
Tương truyền, rất lâu về trước, hoàn cảnh thiên nhiên của Lưu Sa Hà hết sức khốc liệt, có liệt hỏa, lốc xoáy, cát bụi cuồn cuộn, lại thêm tiếng sấm rền vang. Những người qua sông đều phải nhờ vào một vị thần vô cùng cao lớn, thần dùng hai bàn tay của mình làm chiếc cầu giúp họ qua sông. Sau khi sang tới bờ bên kia, vị thần này sẽ chắp hai bàn tay lại trước ngực để tiễn chân họ.
Theo các ghi chép cũ thì ở Lưu Sa Hà, ban đêm nổi lên những đốm lửa quỷ dị như những ngôi sao rực rỡ, gió thổi cát bay mù mịt như trời mưa. Huyền Trang ở đây năm ngày bốn đêm không có một giọt nước, bị không gian huyễn hoặc ngăn cản hòng phá hoại lý tưởng sang Tây Thiên thỉnh kinh của ngài. Nhưng Pháp sư Huyền Trang đã dựa vào ý chí kiên định và lòng dũng cảm phi thường để ngăn những thứ nhơ bẩn kia quấy rối, cuối cùng đã qua được con sông rộng tám trăm dặm này.
Trong "Tam Tạng truyện" kể rằng, Pháp sư Huyền Trang trên đường đến Tây Thiên đã phải vượt qua Lưu Sa Hà rộng hơn tám trăm dặm, vắng tanh. Đây là đất ngự trị của vô số yêu tinh quỷ mị, nhưng Pháp sư không hề sợ hãi. Đi được năm ngày bốn đêm không có một giọt nước, cả người lẫn ngựa khát mệt lả, tưởng chừng như không thể đi được nữa.
Theo "Hoà Thượng Quải Khô Lâu Thượng Vân", trên sông Lưu Sa bình thường không có thuyền tàu qua lại, chỉ có một con yêu quái lâu năm ở đây làm mưa làm gió, chuyên uống máu ăn thịt người, không sợ đất, không sợ trời, tự nhận là thần sông. Người đời cho rằng thủy quái ấy vốn không nghe theo chiếu chỉ của Ngọc Hoàng, cũng không nương nhờ vào Phật Pháp. Con yêu quái này khi tức giận sẽ làm gió, buồn rầu thì làm mưa, thích cưỡi gió, cưỡi mây, lúc rảnh rỗi sẽ dời cát, khiến nước dao động mãnh liệt, làm hại vô số sinh linh vô tội, xương chất thành núi, máu chảy thành sông, xác chết phơi đầy bãi cát, còn khiến nhiều người chết đói trở thành cô hồn dã quỷ.
Có một vị tăng nhân nguyện ước sang Tây Thiên thỉnh kinh, vị tăng nhân này đã trải qua chín kiếp tu đạo, Phật Pháp vô lượng, đạo hạnh vô biên. Con yêu quái cho rằng, dù sao ngài cũng không cách nào qua được Sa Hà của ta, chỉ cần ăn thịt ngài thì pháp thuật của ta sẽ trở nên cao cường, cho dù ăn thịt một trăm người thường cũng không thể sánh với một vị cao tăng đắc đạo; hơn nữa chư thần ở xa xôi sẽ không đến đây, ta có thể thoải mái ăn thịt hoà thượng mà không ai ngăn cản.
Trong Tây Du Ký, khi thầy trò Đường Tăng bước đến bèn nghe tiếng sóng vỗ tựa non, nước cuộn dâng như núi, cạnh bờ sông có bia khắc ba chữ "Lưu Sa Hà", ở giữa bia khắc bốn câu:
Lưu Sa tám trăm rộng,
Nước yếu sâu ba ngàn;
Lông vũ không nổi được,
Hoa lau cũng phải chìm.
Vào mùa nước lớn, dòng sông sóng cuồn cuộn có thể nhấn chìm cả một thành phố trong biển nước. Dưới lòng sông có một lớp cát dày hơn 100 m, đó chính là lý do vì sao sông có tên là “Lưu Sa”, nghĩa là “cát chảy”. Khu vực Yên Kì nơi con sông chảy qua nằm dọc theo biên giới phía đông bắc của lòng chảo Tarim. Khi Pháp sư Huyền Trang vượt qua con sông này, ngài còn phải đối mặt với sa mạc Taklamakan mênh mông cát trắng. Tên gọi Taklamakan có nghĩa là “Nếu đã đi vào, bạn sẽ không thể trở ra”, hoặc có nghĩa “Sa mạc của sự chết” hay “nơi chốn không thể trở lại”. Thế mới biết, hành trình sang Tây Thiên gian khó đến thế nào.
Tổng hợp từ wikipedia.