Cốt truyện We Happy Few lần trước đã dừng lại ở phát hiện của Ollie về sự tê liệt của hội đồng tối cao điều hành Wellington Wells. Nhóm này hầu như bỏ hết trách nhiệm của mình và quyết định một cách hời hợt vì ai cũng nghiện Joy và trốn chạy khỏi áp lực phải lèo lái cả đất nước. Một hội đồng tê liệt như vậy chẳng trách Wellington Wells ngày càng rệu rã và sống trong ảo tưởng.
Biết không thể nhờ vả gì cái hội đồng vô dụng này, Ollie đành phải quay ra tìm người cuối cùng có thể hiệu triệu dân chúng, cũng là người ông ta ghét nhất: Uncle Jack. Nhưng bất ngờ tiếp tục xảy ra khi Ollie lên phòng thu ở tầng trên thì nhận ra nơi này đã bị bỏ hoang, camera bị đập nát và một mẫu giấy của Uncle Jack được để lại dặn nhân viên phát sóng phát lặp lại các đoạn băng thu sẵn nhưng chớ phát trùng quá gần nhau tránh bị lộ.
Như vậy cả Jack Worthing cũng đã rời đi từ nhiều năm nay, những gì được phát hàng ngày chỉ là băng phát lại. Ollie tìm được cuộn băng cuối cùng của Uncle Jack và khi xem thử bên trong, tất cả bí mật đã được phơi bày. Trong buổi thu cuối cùng đó, Uncle Jack đưa tin về một người tổ chức triển lãm búp bê đan len rồi ông chợt nhớ ra đứa con gái của mình, Margaret cũng rất thích búp bê đan len.
Tất cả ký ức cũ tràn về, Jack ngày càng rối loạn và cuối cùng ông nói hết sự thật rằng lương thực đang cạn dần, mọi người nên ngừng uống Joy để tìm cách sinh tồn trước khi không còn gì để ăn. Sau đó ông ta nổi điên đập phá camera và phòng thu trước khi đoạn phim kết thúc.
Đến lúc này Ollie mới nhận ra Margaret thực ra là con gái của Jack. Trước khi bị Đức chiếm đóng thì Jack là một diễn viên có tiếng tăm trong vùng. Khi bị chiếm đóng, ông ta đồng ý làm phát thanh viên cho đài do Đức dựng lên nhằm kêu gọi người dân đầu hàng. Ollie căm ghét Jack vì làm việc cho địch và chiêu hàng dân Anh ở Wellington Wells.
Đến khi có lệnh phải gom trẻ em giao cho người Đức, Jack không nỡ xa con gái nên đã lén giấu Margaret đi. Ollie do ghét Jack nên đã chỉ điểm cho quân Đức vây bắt, trong khi trốn chạy Margaret vô tình bị quân Đức bắn chết. Điều này đã ám ảnh Ollie rất nhiều chỉ vì sự thù tức của ông ta đã hại chết một đứa trẻ vô tội.
Cũng chính vì nỗi ám ảnh này đã sinh ra ảo giác Margaret đi theo ông ta và ông ta dần dần trở nên thay đổi tính cách, bị mọi người hắt hủi. Chỉ có mỗi Victoria Byng là đồng cảm và đối xử tử tế với ông. Sau nhiều năm, cảm thấy mình không chịu đựng được nữa, Ollie đã tìm đến Sally nhờ cô ta chế một loại thuốc xóa ký ức giúp ông quên đi tội lỗi của mình.
Sau khi tỉnh dậy, thuốc thực sự làm Ollie mất trí và trở nên “tưng tửng”, ông cũng nhớ nhầm rằng Margaret là con gái mình và lý giải sự ghét bỏ của mình với Jack theo hướng hắn chỉ điểm giết con gái mình. Cũng chính vì vậy, ông ta đã nổi điên đập phá hết TV trong thành phố vì những chương trình của Jack cứ phát ra rả hàng ngày. Để không phải nhìn thấy Jack nữa, Ollie đã dọn ra khu nhà ga hoang phế ở Garden District sống lay lắt một mình ở đó.
Đến đây thì Ollie nhận ra mình mới chính là kẻ chỉ điểm mặc dù không phải phản quốc. Ông liên tục tạ tội với Margaret trong khi cô bé khuyên ông hãy cho phát đoạn băng cuối cùng của Jack để truyền sự thật đến với mọi người.
Ollie cho băng vào máy và bắt đầu phát sóng nhưng hội đồng đã nhận ra việc này nên lập tức cắt điện rồi phái cảnh vệ lên bắt giữ. Ollie vừa khởi động lại nguồn điện dự phòng để tiếp tục phát sóng vửa ngăn cản bọn cảnh vệ đến phá máy. Sau một tồn giành giật cuối cùng Ollie cũng phát được trọn vẹn cuốn băng cùng lời kêu gọi tỉnh mộng của Jack.
Ông ta liền trèo lên sân thượng lấy bộ khí cầu ra lắp thành một cái khinh khí cầu hoàn chỉnh rồi nói lời từ giã Margaret. Đây chính là lúc ông già nhìn thẳng vào tội lỗi của mình và chấp nhận nó. Bước qua được tội lỗi quá khứ, Ollie lên khinh khí cầu và liên tục chửi rủa đám dân ngu bên dưới, ông còn vạch quần tè hẳn một bãi xuống cho thỏa sự khinh bỉ.
Chiếc khí cầu dần dần rời đi và ông ta thốt ra một câu: “Không biết Scotland giờ này ra sao rồi nhỉ?”
Hậu truyện – Quyết định của Arthur
Cốt truyện We Happy Few kết thúc phần của Ollie và câu chuyện lập tức trở lại với đoạn cuối của Act I. Arthur vẫn đang cùng vị cảnh sát già đi dọc chiếc cầu Britannia. Đến đoạn gần cuối cầu thì Arthur dừng lại khiến vị cảnh sát già lo lắng hỏi han.
Anh vẫn cắn rứt về con người cũ của mình đã gian tà ra sao. Nhưng vị cảnh sát già điềm đạm nói rằng không phải ai cũng giữ mãi tính cách cũ. Những người bạn của anh cũng đã có những thay đổi nhất định. Một số người mạnh mẽ hơn con người cũ của họ như Sally làm tất cả để bảo vệ con mình, một số người bước qua con người cũ của mình như Ollie chấp nhận vượt qua tội lỗi quá khứ để quyết làm điều đúng đắn. Những người khác dám làm những việc họ chưa từng nghĩ đến.
Và giờ, Arthur cũng phải đến bước ngoặt phải lựa chọn số phận của mình. Vị cảnh sát già đưa ra một viên Joy và nói anh có thể bước tiếp để rời khỏi Wellington Wells đi tìm người anh của mình hoặc uống một viên Joy để quay về với cơn mơ bất tận và sự lãng quên. Arthur chợt thốt ra một câu hoài nghi: “Trước đây (lúc dùng Joy) tôi từng rất hạnh phúc đúng không?”
Từ đây, game sẽ chia làm 2 kết thúc cho Arthur.
Từ chối uống thuốc: Arthur tiếp tục hành trình, vị cảnh sát già để anh đi một mình vì không thể tiễn anh xa hơn. Arthur đi vào đất liền, lang thang một mình trong rừng vắng. Anh dùng câu “thật là một ngày tốt lành” để giả vờ chào cây cỏ xung quanh với sự lo âu không biết phải tiếp xúc với những người bên ngoài ra sao.
Đúng lúc đó có một quả bóng bay tới và một thằng bé chạy đến nhặt. Arthur nhanh chóng chào bằng một câu quen thuộc: “thật là một ngày tốt lành”. Thằng bé đã trả lời một cách đầy ngây thơ nhưng thẳng thắn rằng anh đang mơ đấy à? Trời đang mưa lâm thâm thế này, tối nay có thể còn mưa lớn nữa thì tốt đẹp kiểu gì?
Arthur chợt nhận ra chân lý và thốt lên: “Đúng, đôi khi phải có những ngày tệ hại chứ nhỉ?”
Anh đã nhận ra một chân lý rằng thực tại đôi khi có những lúc thật tệ hại, không như trong mơ nhưng người ta cần phải vui vẻ đối mặt với nó. Thay vì chạy trốn vào câu chào sáo rỗng, giống như chạy trốn cuộc đời qua những viên Joy, nó chẳng hề tốt lành gì mà chỉ mang lại thảm họa mà thôi.
Chấp nhận uống thuốc: Arthur cầm lấy viên Joy và uống nó. Vị cảnh sát già đưa anh quay lại Wellington Wells. Game kết thúc với cảnh Arthur ngồi con ngựa gỗ đồ chơi trong công viên vui chơi một mình rất hạnh phúc. Nhưng khi chơi đến đây thì ai cũng biết cơn mơ đó của Arthur là giả tạo vì anh sớm muộn gì cũng sẽ chết vì thiếu lương thực hoặc cơn dịch bệnh đang hoành hành xứ sở này.
Nhưng có hề chi, dù có chết đi nữa anh cũng chết trong giấc mơ hạnh phúc của mình. Tất cả lo lắng và tội lỗi đều bị quên đi, anh chỉ biết rằng hiện tại mình rất hạnh phúc.
Chúng ta đều biết rằng một vấn đề khi chưa được giải quyết thì nó sẽ vẫn còn đó và có thể phình to hơn. Người thực tế sẽ loại bỏ nó trước khi nó đủ lớn để phá hủy mọi thứ, người trốn chạy sẽ cho rằng điều đó là ý trời không tránh được và cố tận hưởng những giờ phút cuối cùng thật hạnh phúc trước khi mọi thứ sụp đổ.
Mỗi bên đều có cái lý riêng và thường sẽ không thể chấp nhận lý lẽ của bên kia. Nhưng cuối cùng vấn đề của Wellington Wells chính là những lựa chọn cá nhân đó được áp dụng cho cả một xứ sở. Nó khiến những người có lựa chọn khác bị quy thành tội và tất nhiên họ mất đi tự do. Vấn đề đã không còn là lựa chọn nữa mà nó đã thành một sự độc tài về chính trị. Nhất là sự độc tài đó xuất phát từ đám người nghiện ngập trong hội đồng.
Thượng không nghiêm thì hạ tất loạn, Wellington Wells mục nát dần, tất cả mọi thứ đều sụp đổ theo thời gian chính vì những người trong hội đồng không có ai đủ tỉnh táo để giải quyết vấn đề. Cứ cái gì khó là họ cấm và bảo mọi người uống 1 viên Joy để quên đi. Họ đã chọn Joy thay vì giải quyết rắc rối, vấn đề cứ thế phát triển ngày càng lớn và ngày càng nhiều cho đến khi nó kéo sụp cả một quốc gia. Chúng ta có một kết quả thật rõ ràng cho việc lựa chọn giữa sống thực tế hay trốn tránh bằng thuốc phơi bày ngay trước mắt. Theo bạn cái nào mới là lựa chọn đúng?