Tôi là một người rất mê trò chơi điện tử, đặc biệt là các tựa game mô phỏng lại thế giới thực, hoặc những trò chơi sandbox thế giới mở bối cảnh hiện đại. The Sims hay Grand Theft Auto là 2 cái tên được tôi dành nhiều thời gian trải nghiệm nhất. Bên cạnh đó là một vài trò chơi mô phỏng một số công việc ngoài đời thực như lái xe, hẹn hò, kinh doanh,…
Điều khiến tôi yêu thích các game mô phỏng đó là tính chân thực, đem lại một trải nghiệm nhẹ nhàng đầy thư giãn. Nó giúp tôi dường như chẳng còn để tâm tới những bộn bề hay gánh nặng mình đang phải chịu đựng nữa. Những trò chơi như vậy là cơ hội cho tôi được thử sức ở tất cả những công việc mình thích.
Tôi không phải là một người năng động, gia đình tôi cũng chẳng khá giả gì để cho tôi theo học nhiều chuyên ngành mình thích. Tuy nhiên, buồn cười là tôi lại thích rất nhiều thứ, muốn trải nghiệm nhiều lĩnh vực để tăng vốn kiến thức cho bản thân. Do đó, ở ngoài đời, tôi không có điều kiện để tiếp xúc với nhiều chuyên ngành hay không có quá nhiều trải nghiệm cuộc sống. Đó là lý do tôi tìm tới các game mô phỏng hay game sandbox thế giới mở bối cảnh hiện đại. Ở trong đó, tôi cảm thấy như có một không gian mới với biết bao điều thú vị đang vẫy gọi mình. Kể từ đó, tôi bị cuốn lúc nào không hay.
Với bản tính nhút nhát và ngại mở rộng mối quan hệ, The Sims cho phép tôi được trải nghiệm cảm giác làm quen với người khác là như thế nào, giúp tôi hiểu được muốn bắt đầu một mối quan hệ với người khác giới ra sao. Thậm chí trò chơi này còn cho tôi đối mặt với các tình huống xã hội phức tạp khác nhau, từ môi trường công việc cho tới các mối quan hệ xã giao hay tình cảm., những thứ mà dường như tôi luôn cố né tránh ở ngoài đời thực.
Còn Grand Theft Auto thì sao? Nó cho tôi cảm giác sung sướng khi đi cà khịa toàn bộ mọi người, nổi loạn ở phạm vi toàn thành phố. Với một thằng nhút nhát thì việc được “quẩy” trong xã hội ảo của video game nó là một trải nghiệm lâng lâng khó tả, cực kỳ thỏa mãn. Hoặc đôi lúc, tôi lại bình thường hóa cuộc sống trong GTA. Thay vì quẩy tung thành phố, tôi đi lại bình thường, lái xe đúng tốc độ và dừng đèn đỏ theo đúng luật giao thông. Bên cạnh đó tôi cũng đi lại, tham gia các hoạt động bên lề để khám phá nhiều hơn thành phố trong trò chơi. Nó vẫn vui, chỉ đôi lúc có những khu vực mà người dân lại tỏ ý khó chịu và đuổi đánh tôi mà thôi.
Tôi như tìm thấy một cuộc sống tốt đẹp hơn trong từng khoảnh khắc chơi game. Đó là những trải nghiệm mà ở ngoài đời tôi chưa bao giờ dám làm, và luôn rụt rè né tránh. Trong tâm trí tôi lúc nào cũng có cảm giác muốn vào thế giới game và ngần ngại giao tiếp với những người khác.
Cứ tối đến, hết giờ hành chính, tôi lại thu mình vào căn phòng trọ với chiếc máy tính. Dành ra 4 tới 5 giờ đồng hồ chơi game trước khi đi ngủ. Tôi thậm chí còn chẳng muốn dọn dẹp nhà cửa bởi tôi còn bận kiếm tiền…trong game, trang trí mua sắm nội thất cho nhà của mình trong The Sims. Thay vì dành thời gian chăm chút bản thân, đi tìm bạn gái, mở rộng các mối quan hệ, tôi đắm mình vào các game mô phỏng. Vừa chơi, tôi vừa mơ ước cuộc sống của mình sẽ được như vậy.
Buồn cười ở chỗ, tôi ước cuộc sống của mình được như trong game mô phỏng nhưng lại chỉ ngồi đó chơi điện tử và chẳng làm gì hết. Tôi chỉ ước suông và đổ lỗi cho hoàn cảnh đã biến bản thân mình thành ra như vậy.
Nhưng cuộc sống mà, khi tâm hồn của một con người rơi vào đường cùng mà không thể tìm thấy lối thoát, họ sẽ bám víu vào một thứ gì đó để tự trấn an bản thân mình. Để rồi cuối cùng, họ nhầm tưởng giữa thực và ảo, quá đắm chìm vào những điều họ tự tưởng tượng ra mà quên đi mất bản thân trong thế giới thực. Với tôi, các tựa game mô phỏng chính là cách mà tôi tự an ủi tâm hồn mình.
Nhưng rồi sau cùng, tôi vẫn phải đối diện với sự thật rằng bản thân mình là một thằng loser chỉ biết ngồi chơi game. Chẳng lẽ…tôi lại cứ mãi như này sao? Cứ mỗi lần tắt máy tính, tôi lại rơi vào trạng thái trống rỗng. Tôi nhận ra nếu bản thân mình cứ đắm chìm vào game một cách vô vọng như vậy, thì những vấn đề ngoài đời thực sẽ không bao giờ được giải quyết. Và cũng từ chính những phút giây trải nghiệm các game mô phỏng cuộc sống đó, tôi hiểu rằng cuộc sống không bao giờ bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả, miễn là mình còn niềm tin.
Có lẽ, nếu muốn thay đổi cuộc sống đầy bế tắc này, tôi phải tự thay đổi bản thân trước. Tôi không hề đổ lỗi cho video game về tất cả những gì đang xảy ra cho bản thân mình. Tôi hiểu ra và tự sắp xếp lại thời gian sinh hoạt của mình trước tiên. Tôi cố gắng liên lạc và kết nối lại với những người bạn của mình một cách nhiều hơn. Và đó là bước khởi đầu cho một sự thay đổi.
Tôi không biết quyết tâm thay đổi này từ đâu mà có, tôi cũng không biết được bản thân mình sẽ giữ được quyết tâm này trong bao lâu. Nhưng có một điều tôi khẳng định được, đó là nếu không tìm lại chính mình, nếu cứ sống mãi trong game thì cuộc sống ngoài đời thực của tôi coi như đã chấm dứt.
Nghịch cảnh chỉ là một phần của cuộc sống. Nó không thể bị kiểm soát. Thứ có thể kiểm soát được chính là cách mà bạn phản ứng với nghịch cảnh. Đó chẳng phải cũng là điều mà hầu hết các trò chơi đều muốn truyền tải cho chúng ta hay sao.
Vậy bài học tôi muốn nói tới ở đây là gì? Thực ra chẳng có bài học nào cả. Tôi tin rằng chúng ta đều đã từng có những giây phút yếu lòng, quyết định đầu hàng trước sự tàn khốc của cuộc sống do quá mệt mỏi. Với game thủ chúng ta, trò chơi điện tử là thứ hợp lý nhất để ta tự an ủi chính mình. Nhưng hãy coi nó là một phương tiện để làm dịu tâm trí mình trước khi quyết định đứng lên giải quyết mọi vấn đề khó khăn.
Tôi không hề đổ lỗi cho các tựa game mô phỏng hay trò chơi điện tử nói chung, và tôi đã từng suýt đánh mất chính mình bởi những trò chơi đó. Cái gì cũng có hai mặt tốt – xấu, nhưng quan trọng vẫn là ý chí của mỗi chúng ta, đúng chứ?