Tâm sự game thủ: “Tại sao ông trời lại mang em đi, tôi đánh LMHT còn ý nghĩ gì nữa?”

Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác đánh mất đi một thứ gì đó quý giá nhất cuộc đời mình chưa? Hẳn sẽ đau khổ và day dứt lắm. hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự với tiêu đề: Tại sao ông trời lại mang em đi, tôi đánh LMHT còn ý nghĩ gì nữa?”

Tôi quen chị Linh qua một nhóm chia sẻ kinh nghiệm học tiếng Anh và sách hay. Chẳng biết là do duyên, hay do tình cờ trùng tên mà chúng tôi khá thân nhau. Chị Linh hơn tôi hai tuổi, chững chạc và trưởng thành. Chúng tôi vẫn thường nói chuyện cùng nhau và chia sẻ mọi điều, dù rằng chị ở Hà Nội còn tôi ở tận Cần Thơ.

Tôi chơi LMHT, mặc dù chơi ngáo không tả xiết và luôn mất cả ngày trời để sắp xếp những món đồ mình cần lên hoặc hiểu được một điều gì đó mới lúc mới tập làm quen. Một ngày nọ, tôi thấy chị tag tên một người bạn vào một post trong một fanpage LMHT và cười đùa vui vẻ. Tôi hớn hở hỏi chị: “Chị cũng chơi Liên Minh à?”. Chị cười, bảo rằng người bạn mà chị tag vào chính là người đã “dụ dỗ” chị vào con đường game thủ. Thế là tôi và chị lại có thêm một điểm chung mới. Chị mời tôi đánh cùng anh bạn ấy. Anh tên Phúc, nhưng chị chỉ gọi là Kila theo tên ingame. Kila nghe cũng vui tai thật, nhưng vì mới quen, nên tôi cũng khá ngại gọi anh bằng biệt danh. Và cứ thế, tối nào rảnh ba chị em lại cùng nhau vào game quẩy.

Tôi vẫn còn khá gà mờ nên lúc nào cũng làm tạ, còn anh chị thì chơi hay cực kỳ. Anh Phúc hay đùa “quất đi em, chị Linh cầm Ahri thì không thua được đâu”. Mà đúng là chị chơi hay thật. Dường như sự điềm tĩnh và chững chạc đó đã giúp chị luôn bình tĩnh xử lý mọi tình huống, chẳng như tôi cứ vội vàng lao lên để rồi ăn nguyên đống khống chế và sát thương vào mặt.

Rồi vào tháng 3 đó, mẹ báo rằng gia đình sẽ chuyển ra Hà Nội sống vì ông bà ngoại tôi bắt đầu có những ốm đau của tuổi già, và mẹ lại là con một. Tôi vui lắm. Đây là cơ hội được gặp người chị và người anh mà trước giờ mình ngưỡng mộ và yêu quý. Tôi muốn cho anh chị bất ngờ, thế nên cứ một mình cố gắng giữ sự háo hức đó cho đến khi tiếng ve bắt đầu rộ lên.

Vừa có kết quả học kỳ hai, mẹ làm thủ tục cho tôi chuyển trường, và chúng tôi lên xe ra Hà Nội. Chẳng có gì trục trặc ngoài việc tôi không thể chờ đến lúc đặt chân ra Hà Nội mới báo anh chị. Tôi gọi chị khi vừa ngồi lên tàu. Chị nghi ngờ các kiểu, cho đến khi tôi chụp lại vé xe thì chị bỗng chửi thề một tiếng. Lần đầu tiên tôi nghe chị chửi, nhưng thật đáng yêu.

Ổn định nhà cửa xong, tôi bắt đầu đi chơi tẹt ga với anh chị. Công nhận phở, bánh mỳ trứng, bún chả nó gây nghiện kiểu gì ấy. Thật không thể cưỡng lại chúng được nên tôi đã quyết định phản bội cân nặng và vòng eo của chính mình để dâng hiến cho những món ăn vặt ở Hà Nội. Buồn một nỗi, anh chị lại gần thi đại học, thế nên hè này chúng tôi sẽ không được gặp và chơi game cùng nhau nhiều như trước nữa.

Nhưng rồi thời gian cũng trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Anh chị thoáng cái đã đến ngày thi, còn tôi cứ ở nhà hóng anh chị khoe trúng tủ hay cái gì đấy tốt đẹp đại loại thế. Ngày thi cuối cũng xong, ngay trong tối đấy chị dẫn tôi ra net xem anh đánh giải. Bất ngờ thật khi đến tận lúc đấy tôi mới biết anh stream game cho quán net đó, hèn gì đánh thường với tôi anh cứ toàn troll với test tướng mà chả ngán ai. Tôi đã phải cố gắng im lặng để không hét lên khi xem những pha outplay thần thánh của anh. Với cái trình bạc ghẻ của mình, được xem kỹ năng biến ảo của một cao thủ như anh hồi hộp chả khác gì đang xem phim hành động. 

Tôi cứ háo hức xem anh mà không để ý rằng chị đã ngủ quên ở bên cạnh từ lúc nào. Tôi lay tay anh và chỉ sang chị. Anh cười “học nhiều quá không ngủ đủ, giờ lại chạy ngay sang đây nên mệt quá đó mà”. Tôi và anh ngồi lại quán để chị ngủ một giấc thật ngon sau những ngày căng não mệt mỏi. Anh đắp áo cho chị Linh, rồi quay sang tôi nhỏ nhẹ:

– Em mệt không?

– Em không. Anh đói không để em ra order mỳ…

– Anh quen rồi, em cứ ngồi đấy chơi đi.

Anh ngả người ra sau ghế, vươn vai thở nhẹ thoải mái sau những trận thắng đầy thuyết phục. Anh vươn tay sang ghế chị Linh, áp nhẹ tay lên tóc chị rồi vuốt nhẹ. Rồi như chợt nhớ ra sự hiện diện của tôi, anh giật mình nhìn sang rồi dừng lại. Tự dưng tôi muốn hỏi rằng “anh thích chị Linh đúng không?”. Đang loay hoay tìm cách nào để mở lời thì chị tỉnh giấc, chúng tôi về nhà.

Hôm sau, chị rủ tôi đi mua sắm ở khu thương mại gần nhà. Tôi chọn cho mình một chiếc váy thật xinh và rủ chị mua váy cặp cùng mình, nhưng chị bảo chị không thích mặc váy. Chị bảo rằng chị đã quen với lối ăn mặc phóng khoáng cá tính, và anh Phúc cũng thích vậy. Tôi buột miệng: “Chị thích anh Kila đúng không?”. Chị tròn xoe mắt, tôi được đà nói tiếp “Vừa chơi game giỏi, vừa hiền lành chín chắm, ai mà vượt qua ải được, chị nhỉ?”. Tôi nháy mắt, chị phì cười ngại ngùng. Chẳng cần chị phải thừa nhận, tôi cũng biết thừa rồi.

Chị mua cho anh một chiếc sơ mi trắng, vì trông khá hợp với anh. Hai chị em định loanh quanh thêm một hồi để mua thêm vài món linh tinh nữa, nhưng trời tối sầm lại và bắt đầu đổ mưa, vậy là chúng tôi phải đi về.

Chị gọi nhờ anh đón tại trạm xe bus nhà và chúng tôi đi bộ đến đó rồi tạm biệt nhau. Nhưng vừa đến tới nhà, tôi nhận ra tôi đã cầm điện thoại của chị rồi tiện tay bỏ vào túi trong lúc hai chị em chia đồ ra về. Tôi vội vàng cầm chiếc ô rồi chạy một mạch ra trạm xe. Mưa trắng xóa những con đường, nhòe đi ánh đèn đường trắng leo lắt. Tôi dáo dác tìm chị. Chị ở đâu rồi? Tôi mở máy chị gọi anh Phúc, nhưng điện thoại khóa vân tay. Chắc anh đón chị rồi chăng? Tôi vẫn cứ đứng nhìn quanh quẩn. Anh Phúc ùa đến, bấm còi thật to khiến tôi giật cả mình.

– Ơ, Linh à? Chị Linh đâu rồi em?

– Em không biết… em lấy nhầm điện thoại nên đem ra trả lại.

– Lạ nhỉ. Thôi em lên đây, xíu anh đèo ba về.

Tôi lục đục leo lên xe anh. Anh đánh một vòng công viên tìm chị, nhỡ đâu mưa tạt chị lại đi trú ở đâu đó. Nhưng rồi, không phải chị đi trú mưa, mà là một ai đó đã đâm chị rồi bỏ lại.

Chiếc túi xách đứt quai, đồ đạc xõa ra tung tóe. Bên cạnh chị là vỏ hộp sữa trái cây mà chị yêu thích. Chị đã sang đường để vất rác, và ai đó đã đâm vào chị. Giữa màn mưa trắng xóa đó, hắn đã để chị lại, lạnh lẽo. Và một mình. Mưa loang một mảng máu mênh mang, anh quăng xe chạy đến ôm chị, tôi chống chân không kịp cũng suýt té theo. Tôi thét lên trong điện thoại, giục một chiếc xe cấp cứu đến lạc giọng. Còn anh đang cố giữ chiếc áo mưa để che chắn cho chị. Hai chiếc xe hơi chạy qua, nhưng họ không màng đến tiếng kêu cứu đến khàn đặc của chúng tôi, không hề…

Anh dựng xe, tôi ôm chị đến bệnh viện. Người chị ướt át và lạnh buốt. Tôi run lên từng chập. Tôi không dám nghĩ đến chuyện gì thêm, tôi không thể mất chị. Áo khoác và áo mưa của anh Phúc dùng để trùm cho chị, còn tôi và anh chẳng có gì ngoài nỗi sợ đang ập đến từng giây. Mưa tạt vào mặt, rát buốt.

Anh Phúc gục vào vai mẹ chị khi bác sĩ thông báo chúng tôi đã mất chị. Tôi chạy đến dìu cả anh và bác gái khi cả hai cùng khuỵu gối trong bàng hoàng. Và rồi, cả ba chúng tôi òa khóc.

Tang lễ của chị diễn ra. Tôi nép ở cửa, dáo dác tìm anh. Anh đứng ở quầy tiếp khách, hốc hác nhưng vẫn tĩnh lặng. Tôi tự hỏi anh đã khóc bao nhiêu để có thể điềm tĩnh đến vậy. Chờ hết khách, tôi lại gần bàn tiếp lễ. Tôi không thể tĩnh lặng như anh, dù rằng tình thương của tôi đối với chị chắc chắn không thể so sánh với anh. Tôi ôm tay anh, òa khóc nức nở.  Anh xoa nhẹ đầu tôi, mắt ửng đỏ.

Rồi mọi việc cũng trở lại guồng của nó. Anh trở lại công việc stream, tôi thỉnh thoảng lại ra, ngồi gần anh nhưng hiếm khi nói gì với nhau. Dường như khi mất đi chị, chúng tôi chẳng còn điểm chung nào nữa. Điện thoại anh rung lên, anh lướt lên xem tin nhắn, trầm ngâm hồi lâu rồi tắt máy. Tôi hỏi anh có chuyện gì, anh bảo điểm Đại Học báo về. Tôi xin anh xem điểm. 21 điểm, đối với tôi đó là một số điểm cao lắm.

– Anh tính học trường nào?

– Thi cho vui thôi em.

Tôi ngẩn người, nhìn anh.

– Không quan trọng nữa rồi! – Anh cười, nhìn mông lung trên trần nhà và thở một hơi thật sâu.

Tôi không dám hỏi thêm, sợ anh lại nhớ đến chị. Anh nghỉ làm streamer, chúng tôi chỉ còn chơi cùng nhau vài bữa lưa thưa. Ba tháng sau, anh báo với tôi sẽ học tiếng để đi Hàn. Tôi vui vì anh cũng đã có định hướng cho tương lai, nhưng cảm thấy lòng trống vắng hụt hẫng vì từ giờ, sẽ chẳng có ai giúp tôi giải quyết những khó khăn và áp lực khi phải làm quen với nơi sống mới nữa. Nhưng tôi biết, anh cũng phải có cuộc sống riêng, và tôi không nên là một đứa em gái chỉ biết đem lại những câu hỏi và khó khăn nhờ anh giúp đỡ.

Ngày đi, anh đến mộ chị, trầm ngâm hồi lâu như muốn kể cho chị nghe tất cả những thứ đã xảy đến mà chị không kịp trải qua cùng. Hai tháng sau khi anh sang Hàn, tôi cũng du học Úc. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc dù không thường xuyên, kể cho nhau nghe những thứ mới mẻ ở xứ người. Và dù chẳng ai nói gì, nhưng chúng tôi biết, chị vẫn ở mãi trong lòng mỗi người và sẽ mãi là như vậy.