Đến bây giờ tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà mẹ chồng tôi lại cứ có ác cảm, thậm chí ghét tôi đến thế. Con trai bà cũng thuộc diện không phải quá đẹp trai, tài giỏi, gia đình cũng không phải là giầu có gì.
Ngay từ lúc tôi về quê thăm mẹ chồng tương lai, bà đã khiến tôi thấy sốc khi bà chê tôi không xứng với con trai bà. Người yêu tôi phân bua rằng do bà có con trai duy nhất nên yêu quá mức, mẹ làm thế cũng vì lỡ sắp đặt để anh lấy cô giáo ở gần nhà. Vì tình yêu quá lớn của cả hai nên đám cưới của chúng tôi diễn ra trong sự ấm ức của mẹ chồng.
Cưới xong 3 ngày, vợ chồng tôi lên thành phố sống luôn, tôi không phải sống cùng mẹ chồng. Tuy nhiên, dù ở xa, nhưng mẹ chồng tôi vẫn hàng ngày gọi điện chất vấn chuyện chăm sóc con trai bà như nào, ăn uống ra sao... Mẹ chồng tôi còn can thiệp vào chuyện chi tiêu, liên tục gây sức ép để chồng tôi gửi tiền về cho bà giữ hộ, vì sợ con dâu ăn chơi, lén gửi tiền về cho bố mẹ đẻ.
Khi con tôi tròn 1 tuổi, mẹ chồng tôi bỗng dưng lên chăm cháu mặc dù chúng tôi không nhờ. Mẹ chồng lên mà không giúp cháu chút nào, chỉ kiếm cớ để soi mói, nói tôi vụng về, lười biếng. Mẹ chồng gọi đi khắp lượt họ hàng để nói xấu tôi sống không biết điều, đối xử với chồng và mẹ chồng không ra gì. Con dâu ăn diện, đua đòi là giỏi.
Tôi cũng nín nhịn cho qua, nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Hôm rồi công ty có việc nên sẽ về muộn, tôi gọi điện nhờ mẹ chồng cắm hộ nồi cơm, thức ăn tôi đặt người mang đến tận nhà, mẹ và chồng ăn tạm. Bé nhà tôi gửi trẻ họ trông thêm ngoài giờ, xong việc tôi qua đón về.
Về đến nhà, bước chân vào nhà là thấy vẻ mặt bực tức của mẹ chồng. Mâm cơm trên bàn đồ tôi gọi vẫn còn nguyên, tôi chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy mẹ chồng hất tung ra sàn.
Mẹ chồng tôi mắng chửi tôi cho ăn đồ ăn không khác gì cho lợn ăn. Tôi phân bua, đây là đồ ăn đặt từ nhà hàng, mâm cơm gần triệu bạc chứ không rẻ. Mẹ chồng tôi liền tát tôi, nói tôi hỗn hào, bà còn xúc phạm cả bố mẹ tôi không biết dạy dỗ tôi nên mới cãi lại mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi tuyên bố: "Con trai tôi đẹp trai ngời ngời, kiếm tiền giỏi, giờ có bỏ vợ cũng đầy người theo. Cô đối xử tệ bạc với mẹ chồng, cái nhà này tôi cũng gửi tiền lên mua giờ muốn làm gì thì làm, muốn đuổi ai thì đuổi". Rồi mẹ chồng tôi chỉ tay ra cửa đuổi tôi.
Không chịu được nữa, tôi chạy về phòng lấy ra tập giấy đưa cho mẹ chồng xem: "Tiền mua nhà mẹ cho và của chúng con chỉ đủ 30% thôi, 70% còn lại bố mẹ đẻ con cho riêng, có cả biên lai ngân hàng đây này. Chồng con giờ lấy ai cũng được á? Mẹ xem đống bệnh án này đi, hồi trước mẹ nuôi kiểu gì mà chồng con quá nhiều bệnh nặng giờ mới phát, chúng con giấu vì sợ mẹ lo thôi. Bây giờ còn trẻ đã thế, ít nữa già rồi, con chịu khổ chứ ai thèm rước về".
Mẹ chồng tôi tái mét mặt, bà không ngờ rằng con trai bị bệnh, nếu ly hôn thì bất lợi, không ai chịu lấy. Mẹ chồng tôi lắp bắp, rối rít nói lời xin lỗi… Đúng lúc đó chồng tôi vừa ra ngoài trở về, liền can ngăn, mỗi người nhịn một câu. Tôi không nói gì đi về phòng đóng cửa lại.
Hôm sau mẹ chồng tôi về quê. Tôi cũng không biết mình phản kháng như vậy có đúng không? Tôi nghĩ, nếu như chỉ vì chuyện mẹ chồng ghét bỏ con dâu mà gia đình tan nát thì không đáng chút nào. Bây giờ tôi phải làm gì để thay đổi cái nhìn của mẹ chồng về tôi?