Tôi là dâu út trong gia đình có hai người con trai. Dù là út nhưng tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tôi đều phải đứng ra đảm nhận. Nguyên nhân là vì tôi sống cùng bố mẹ chồng còn anh chị cả sống ở thành phố, thỉnh thoảng mới về quê. Và mỗi lần về, bố mẹ chồng tôi coi anh chị không khác gì khách quý về chơi chứ không phải con cái trong nhà.
Trước đây, tôi không bao giờ có ý so đo hay tị nạnh gì với chị dâu nhưng sự đối xử "bên trọng, bên khinh" của mẹ chồng với hai người con dâu khiến tôi vô cùng ấm ức.
Tôi xuất thân từ nông thôn, từ bé cũng quen làm việc đồng áng nên cục mịch, chân chất. Còn chị dâu là tiểu thư con nhà giàu, sau khi kết hôn cùng anh chồng tôi, hai người mua nhà trên thành phố ở luôn.
Có lẽ do gia cảnh khác nhau nên ngay từ hồi cưới về, tôi đã bị bố mẹ chồng mặc định phải lo mọi chuyện bếp núc, chợ búa. Cùng là dâu con trong nhà nhưng buổi sáng tôi phải dậy từ 6 giờ, lo cơm nước chu toàn cho bố mẹ chồng. Sau đó, phải đợi cả nhà ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ mới được đi làm. Ngày thường là vậy, ngày lễ, tôi lúc nào cũng trong tình trạng tất bật dưới bếp, hết nấu nướng rồi lại dọn rửa, không lúc nào ngơi tay.
Trong khi đó, chị dâu mỗi lần về quê lại luôn được bố mẹ chồng "đặc cách" cho ngủ dậy muộn. Đã thế lại không hề phải làm gì với lý do… không biết làm. Có chăng, chị dâu chỉ thong dong cắm hoa, hôm nào vui vui thì rửa giúp tôi ít rau và phụ tôi cùng dọn đồ ra ăn khi nấu xong, chứ không hề phải làm việc nặng nhọc gì.
Và nghịch lý là dù tôi làm rất nhiều việc cho nhà chồng nhưng luôn bị đem ra so sánh với chị dâu. Nào là không xinh đẹp bằng chị, nào là không kiếm tiền giỏi như chị, thậm chí đến việc sinh 2 cô con gái cũng bị nhiều cô bác bên chồng dè bỉu "không biết đẻ" như chị dâu (chị dâu tôi có 1 bé trai).
Nhưng điều khiến tôi ấm ức hơn cả là tôi hoàn toàn cảm nhận được, hai đứa con của tôi cũng bị chính ông bà nội đối xử không công bằng. Bố mẹ chồng tôi nhất là bố chồng luôn quát nạt các cháu, mắng con tôi là hư khi con chỉ hơi làm nũng bố mẹ.
Vậy mà khi cháu nội đích tôn về chơi, ông bà lại"nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa", cháu đòi gì, ông bà đều đáp ứng hết. Đặc biệt, khi các cháu cùng chơi có tranh giành đồ chơi của nhau, bố mẹ chồng tôi luôn bênh cháu trai, nạt nộ các cháu gái cho dù người giành đồ chơi là cháu trai đi chăng nữa.
Biết thân phận mình hèn mọn, nên dù bị so sánh, bị chê bai, tôi vẫn cố nhẫn nhịn. Nhưng khi thấy các con bị đối xử như vậy, tôi bức xúc nhiều lần lên tiếng thì bị bố mẹ chồng cho là hỗn láo, là làm hư con.
Chồng tôi là người hiền lành, anh biết bố mẹ đối xử bất công với vợ con mình nên luôn âm thầm bảo vệ tôi, động viên tôi chịu đựng thêm một thời gian nữa. Anh nói bản thân vẫn đang cố gắng kiếm tiền để lấy vốn xây nhà ra ở riêng, để vợ con phần nào thoát khỏi cảnh tủi khổ với cảnh sống chung đụng, bị đối xử bất công.
Tuy nhiên, gần đây, khi đề cập đến chuyện muốn xin bố mẹ một nửa mảnh đất mặt đường để xây nhà ở riêng, tôi sửng sốt trước câu trả lời của bố mẹ chồng. Ông bà nói, vì nhà tôi có 2 đứa con gái nên không cần đến miếng đất rộng đó (hơn trăm mét vuông). Miếng đất đó để dành cho vợ chồng anh cả sau này.
Còn vợ chồng tôi, ông bà nói tốt nhất cứ ở chung cho tiết kiệm. Trường hợp nhất quyết muốn ra ở riêng thì ông bà sẽ chia cho một góc trong vườn, xây tạm một căn nhà nhỏ để ở (cạnh khu bếp và công trình vệ sinh). Lý do là vì nhà tôi có hai đứa con gái, sau này cũng đi lấy chồng nên không nhất thiết phải xây to, tốn diện tích…
Trước sự phân chia không công bằng đó của bố mẹ chồng, tôi không còn lời nào để nói. Tôi không hiểu vợ chồng tôi đã làm gì sai mà phải chịu sự đối xử không công bằng đó. Bố mẹ chồng "ấn" chúng tôi vào trong góc vườn, nói xây nhà ở. Rồi mỗi khi đi đâu đều phải đi qua trước cửa nhà ông bà. Như thế còn gì là sự riêng tư nữa.
Giờ đi mua đất chỗ khác thì chúng tôi không có tiền mà xây nhà kiểu đó, tôi không muốn. Tôi phải làm thế nào để thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này đây?