“Hiện tôi đã là một sinh viên năm 2, vẫn lông bông, ham chơi game và vẫn nhớ một người như năm nào.
Hồi đấy tôi mới lớp 11, vẫn là cái thằng suốt ngày đánh Liên Minh thọt bida các kiểu mỗi khi thừa tiền ăn sáng với lũ bạn nhưng rồi cuộc đời tôi thay đổi khi một cô bé lai Pháp chuyển về.
Nhi đẹp lắm, đẹp đến hút hồn. Lũ con trai chúng tôi thường gọi Nhi là Madonna, còn với lũ con gái, đương nhiên sắc đẹp của Nhi là cái gai trong mắt. Chúng thường gọi Nhi là trắng như bạch tạng, con Tây mũi lõ và những từ ngữ đay nghiến khác. Mà dường như Nhi cũng chẳng để tâm. Nhi chẳng bao giờ giao tiếp với ai, thậm chí có gọi cũng ít khi nhìn, giờ học thì im thin thít, hết giờ lại về. Mấy thằng con trai dù muốn tiếp cận cũng chẳng dám đến bắt chuyện.
Họp phụ huynh, chẳng ai đi cho Nhi. Tụi con gái lại được nước rỉ tai nhau về vụ bố mẹ của Nhi. Chúng bảo Nhi là đồ mất gốc. Chẳng biết chúng lấy đâu ra mấy cái tin độc địa vậy. Nhi đứng gần chót lớp, mỗi môn toán và tiếng Anh là không ai địch nổi. Giáo viên tiếng Pháp gọi Nhi lên trao đổi, thông báo từ đây về sau đề kiểm tra và đề Thi của Nhi sẽ được dịch song ngữ Pháp – Việt cho đến khi cô nàng rành tiếng. Lần đầu tiên tôi thấy Nhi cười thật tươi.
Họp phụ huynh xong cũng là Tết. Tôi mặt dày đến hỏi Nhi:
– Tết Nhi về nhàNguyên chơi nhé!
– Tết? Là gì?
– Là năm mới, New Year of Vietnam!
– A…. Được không?
– Được! Mẹ Nguyên hôm họp phụ huynh thấy Nhi đứng ngoài cửa, nói muốn gặp Nhi!
– Mẹ Nguyên… ô kê… nhưng… không biết đường.
– Nguyên chở!
– Ô kê… chờ Nguyên ở cổng trường… ngày mấy?
– 8h sáng Thứ 5 tuần sau.
– Được…
Tôi mừng rơn, không uổng công cả tối ngồi nghiên cứu và biết rằng người Pháp rất tôn trọng những lời mời đến từ người lớn và dùng mẹ tôi làm… mồi nhử. Tôi nhanh chóng báo cho thằng Huy và thằng Khoa để cùng “hít ké”.
Mẹ tôi có vẻ hứng thú với Nhi hơn tôi tưởng dù rằng Nhi chẳng hiểu được bao nhiêu những thứ mà bà luyên thuyên nói. Bà giữ Nhi lại ăn trưa và còn muốn giữ lại cả bữa tối, nhưng Nhi từ chối. Tôi hơi tiếc nhưng cũng cùng hai thằng kia chở Nhi về.
Rồi từ đó, tôi thường xuyên lân la hỏi Nhi về cách giải toán và các bài tiếng Anh. Tuy rằng tôi nói tiếng Anh thì dốt và Nhi nói tiếng Việt cực tệ, nhưng cô nàng vẫn vui vẻ chỉ trỏ các thứ, cố gắng thể hiện cho tôi hiểu. Hóa ra cô nàng cũng không quá kiêu kỳ.
Sáng thể dục, thầy ốm, chúng tôi được nghỉ hai tiết. Cả bầy sung sướng rủ nhau đi net, Nhi đứng ngẩn ngơ, có vẻ tiếc vì bóng rổ là môn Nhi thích nhất bởi không cần tập theo nhóm. Thằng Huy hích vai tôi, bảo rủ Nhi đi net. Tôi cũng mặt dày rủ, Nhi lại câu hỏi ngây ngô “Net là gì?”. Tôi rủ Nhi đánh Liên Minh, chuyển ngôn ngữ sang tiếng Anh cho cô nàng, cô nàng ồ lên “A… giống Dota2… Nhi biết”.
Và rồi, Nhi farm không trượt phát nào. Nhi hồ hởi “chơi dễ… Nhi chiến đấu với kẻ địch người được không?”. Cô nàng lóc cóc lên mạng đọc cách chơi rồi ngồi quẩy tung nóc, hào hứng tới nỗi nói toàn tiếng Pháp khiến cả quán quay lại nhìn. Vậy là Nhi một bước lên ngôi nữ thần sau vụ đánh LMHT được lan truyền khắp trường, đến nỗi mấy thằng lớp khác, cả mấy anh khóa trên cứ lũ lượt mua kẹo và nước ngọt đến trồng cây si ở lớp tôi để rủ Nhi chơi cùng.
Nhi chơi AD hay cực, nhưng kể từ khi ra Taliyah, Nhi đòi chuyển sang mid vì “nhìn giống Nhi”. Giống cái gì mà giống chứ, trừ mỗi đống tàn nhang trên mặt thì phẫu thuật 8 lần cũng không xinh bằng Nhi. Nhưng không sao, ba thằng vẫn cai bida cà phê để mua full skin Taliyah cho Nhi. Rồi cứ thế, Nhi hoạt bát, nói nhiều dù giọng vẫn lơ lớ và đôi lúc nói sai những từ cơ bản khiến cả bọn cười ngặt nghẽo. Hóa ra, Nhi chỉ học tiếng Việt đúng 3 tháng trước khi về Việt Nam, vì thế cô nàng ngại nói vì không hiểu, các môn học thì tự lên mạng tra google xem học được gì thì học, còn lại tùy giáo viên nâng đỡ đến đâu. Chúng tôi cũng dắt Nhi đi đánh giải cho quen, nhưng đa số Nhi đều từ chối vì phải về nhà trước 12 giờ trưa và 6h tối.
Cứ thế trôi đi cho đến một ngày, Nhi bị lũ con gái trong lớp gây hấn.
– Con Minh Nhi, đóng tiền quỹ lớp tháng này đi!
– Nhi chưa có.. – Nhi lúng túng.
– Lúc nào cũng chưa có! Mày giàu lắm mà? Bảo mẹ mày gửi về mà đóng! –Con Dung thủ quỹ cay nghiệt.
– Ủa gì vậy, không phải nó mồ côi à? –Con Linh thắc mắc.
– Gì chứ? Tin sốt dẻo nhé! Ông chú tao là hàng xóm nhà nó. Mẹ nó làm cavebên Pháp bỏ nó lại, bố nó cưới vợ mới nên đuổi nó về Việt Nam. Có khi lại là con hoang của mẹ nó không chừng!
– Hay lại đem tiền cho trai rồi. Mẹ nó làm cavethì nó cũng có gen thôi! – Con Thúy cười phớ lớ hùa theo.
– Rồi cả bọn hùa lại, giật cặp Nhi xổ tung ra. Sách vở bút viết rơi xoành xoạch xuống đất. Nhi phản kháng một cách yếu ớt:
– Nhi không có… không có…
Tôi bực mình, tiến đến gạt lũ con gái đang dùng tay làm rối tung mái tóc màu nâu đỏ của Nhi:
– Chúng mày vừa phải thôi! Đã đến hạn cuối đâu?
Thằng Huy, Khoa cũng đến giúp Nhi xếp lại sách vở vào cặp. Nhi khóc nức nở. Tôi cùng hai đứa đèo Nhi về.
Nhi không nói lời nào, như thường lệ tôi tạm biệt Nhi ở con ngõ đầu xóm, bỗng nghe một tiếng hét chói tai:
– Con kia!
Một người phụ nữ lớn tuổi chạy đến, dùng đuôi chiếc quạt giấy đập thẳng vào mặt Nhi:
– Con ranh! Tao đã dặn bao nhiêu lần! Mới nứt mắt ra đã đi theo trai! Rồi lại như con mẹ mày thôi! Đúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng mà!
Nhi chỉ biết lấy tay chống đỡ:
– Bà, con xin lỗi, con xin lỗi! Các bạn về đi! Về đi!!
Tôi ngẩn người, bà của Nhi vẫn liên tục đánh chửi, thằng Huy và Khoa phải kéo tôi về.
Hôm sau, Nhi đi học với đôi mắt sưng húp. Cả ba thằng ngại không dám hỏi gì. Cuối buổi, ba thằng lén lút đi theo sau lưng Nhi. Được một quãng, Nhi cất tiếng:
– Nhi biết các bạn đi theo Nhi.
Ba thằng tẽn tò, chui ra khỏi góc nhà người ta.
– Tại lo cho Nhi quá…
– Đi cafe không? Nhi mời. Nay Nhi nghỉ làm.
Ba thằng sực tỉnh:
– Ơ không… không… để tụi này trả.
Nhi xoay xoay cốc capucino trong tay. Trầm ngâm.
– Các bạn không cần bênh Nhi đâu. Dung nói đúng đó. Mama Nhi bỏ đi theo người khác từ khi Nhi còn nhỏ, Papa cho Nhi học nội trú từ nhỏ tới lớn, giờ Papa có vợ, không có tiền nên Nhi về Việt Nam ở với bà.
Cả ba ngẩn người. Thì ra đó là lý do bố Nhi người Việt nhưng Nhi lại không hề biết nói tiếng Việt.
– Thi xong Đại Học Nhi sẽ ra tự lập ở riêng. Giờ Nhi đang đi làm thêm.
– Nhi thi trường nào?– Tôi đột nhiên hỏi một câu thật ngáo.
– Ngoại ngữ, Nhi muốn làm giáo viên tiếng Anh.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó, Nhi ra về. Ba chúng tôi nhìn nhau, bất lực.
Cuối năm 12, điểm thi thử của Nhi cao nhất khối. Nhi hồ hởi khoe đã tích đủ tiền để ra Hà Nội thi. Nhi nói tiếng Việt thành thạo lắm rồi, và cô nàng cũng xinh hơn hẳn, cao ngang bằng ba thằng, vác vai đi cứ như 4 thằng bạn.
Lễ trưởng thành, Nhi diện một chiếc váy cúp ngực màu đỏ, tôn làn da trắng ngần của mình, nháy mắt: “Tí về đi net đêm không, gần không được gặp nhau rồi!”. Rồi bốn đứa cùng cười. Nhi đại diện học sinh khối 12 gửi lời cảm ơn đến thầy cô.
– Ước mơ của em là trở thành một giáo viên tương lai, bởi em đã rất trân trọng và biết ơn sự giúp đỡ của quý thầy cô từ những bước đầu em bỡ ngỡ về Việt Nam…– Nhi kết thúc bài phát biểu của mình.
– Cô giáo gì chứ? Mới 16 tuổi đã phá thai, mẹ thì làm gái, đủ tư cách sao?– Một giọng nói khá to vang lên.
– Đây này, chuyện nó có bầu phải về Việt Namphá, chính miệng bà nó nói chứ ai, cả khu nhà nó ai mà không biết. Mà nhà tao có ông anh làm bệnh viện, tao nhờ xác minh rồi nhé. Tên tiếng Việt Trần Lý Minh Nhi, phá thai 3 tháng tuổi bệnh viện Từ Dũ, này sang đây mà xem này.
Nhi thất thần bỏ chạy. Cả hội trường lại được thế ồ lên. Họ gọi Nhi là “phò”, “thứ con gái hư hỏng”… Ba thằng chúng tôi chạy đến, Nhi nói trong làn nước mắt: “Đừng!”
Rồi Nhi một mình chạy ra khỏi cổng, để lại lũ người độc ác đang cười nhạo và hả hê vì vừa sỉ nhục được một cô gái chưa bao giờ làm hại ai.
Từ đó, chúng tôi chẳng còn thấy hay nghe tin tức gì của Nhi. Tìm đến nhà Nhi, bà nội ráo hoảnh:
– Con phò non đó á? Đi rồi! Khuất mắt!
Đã hai năm rồi chúng tôi không hề tìm thấy một chút tin tức nào, cứ như Nhi đã ra khỏi cuộc sống này vậy. Cả ba vẫn thường ngày xem các tin tức về các vụ tự tử rồi thở phào vì đó chẳng phải là Nhi, lùng sục trong tất cả các group về gái xinh, thậm chí còn hùn tiền ra Hà Nội, nhưng cứ như Nhi tàng hình ra khỏi cuộc sống này vậy.
Cả ba thằng, đứa nào cũng thích Nhi, nhưng rồi cũng lại ba thằng âm thầm nhường cơ hội đó lại cho bạn mình, để rồi bây giờ chúng tôi mất Nhi mà chưa hề một lần cho Nhi biết chúng tôi thương Nhi và cần Nhi đến nhường nào.
Nhi à, có thể nào cho tụi anh gặp em một lần nữa được không?”
(Ảnh trong bài viết mang tính chất minh họa)