Một trăm con người thỏa thích tự do trên một hòn đảo đầy súng, và kẻ cuối cùng còn trụ lại là người chiến thắng. Đó là vẻ đẹp của PlayerUnknown’s Battlegrounds. Một tựa game non trẻ đến từ một studio game non trẻ còn đang ở giai đoạn Early Access nhưng đã bán được hơn 2 triệu bản copy và đang là tựa game chơi mạng ăn khách hàng đầu trên Steam. Dù vẫn còn đôi chỗ thô kệch nặng nề, còn nhiều lỗi và vấn đề về tương thích trong đồ họa, nhưng thực sự nó là một viên ngọc quý giá chỉ chờ được mài dũa thêm mà thôi. Bởi dù còn trong giai đoạn Early Access Đang-chờ-được-hoàn-tất mà thôi nhưng nó vẫn có thể tự hào là trò chơi online vui nhộn nhất trong vài năm gần đây rồi.
Tôi phải mất một thời gian mới có thể đem lòng yêu được em nó. Bởi lúc đầu tôi chơi nó như một tựa game bắn súng thông thường kiểu xông vào ù té bắn nhau như hệ Deathmatch vậy. Cứ vào mặt chơi là đi nhặt được súng nào thì nhặt rồi “bất giác” đi lùng sục khắp nơi bắn được ai thì bắn. Tôi từng nghĩ đó là cách chủ động nhất, nhanh nhất và hiệu quả nhất để leo lên đứng đầu chuỗi thức ăn, leo lên làm người chiến thắng đứng đầu bảng. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng mình chơi cái game này… dở tệ đến thế nào sau một chuỗi hàng loạt những cái chết chóng vánh, cứ chơi được vài phút là lại bị cho ra nhìn màn hình Menu. Sau vài chuỗi Hat-trick như vậy, tôi nhận ra mình cần phải có một cách tiếp cận khác để thành công.
Thế là tôi bắt đầu làm một thanh niên núp lùm.
Thế là tôi bắt đầu làm một thanh niên núp lùm. Tôi chơi PUBG như thể chơi mấy game hành động bí mật ấy (Tom Clancy’s Splinter Cell, Tenchu, Metal Gear Solid…), sống sót bằng cách tránh rắc rối. Tôi vẫn đi nhặt vũ khí, thấy cái nào nhặt cái đấy nhưng nếu phải tấn công ai đấy thì hoặc là để tự vệ, hoặc đó là một con bò lạc đàn dễ bị giết mà thôi. Và nếu bạn đang bò qua đám cỏ, chui rúc dưới bóng râm thì hẳn bạn sẽ thấy kinh ngạc ra làm sao khi cứ hết người này đến người nọ chạy phăng phăng qua trước mặt mình như thể sự hiện diện của mình mang tính hiển nhiên đến mức g ần như vô hình vậy.
Nhưng đôi khi tôi sẽ để họ đi qua. Bởi tiếng súng chỉ tổ thu hút thêm người chơi khác đến như máu thu hút cá mập vậy, thế nên thường an toàn hơn khi bạn chỉ cố thủ ở một nơi nào đó hiu quạnh rồi đợi người ta đi qua mà thôi. Nhưng khi tôi ở trong một tòa nhà và nghe thấy tiếng cửa mở (tôi lúc nào cũng đóng cửa ở phía sau mình). Thì tôi sẽ chọn một căn phòng nhỏ không có cửa sổ, chĩa súng về hướng cửa ra vào rồi lặng lẽ, kiên nhẫn chờ đợi. Nghe thấy tiếng ai đó đến loot căn nhà, biết rằng họ sẽ có thể đi qua cánh cửa này bất cứ lúc nào, cảm giác đó thật hồi hộp. Và thường là lúc nào cũng vậy, việc đó mang đến cho tội một “mạng ăn” dễ dàng.
Chọn một căn phòng nhỏ không có cửa sổ, chĩa súng về hướng cửa ra vào rồi lặng lẽ, kiên nhẫn chờ đợi, cảm giác đó thật hồi hộp.
Nhưng PUBG cũng có sẵn vài “thủ thuật” để đối phó với “thể loại” game thủ như tôi. Không chỉ không gian chơi bị thu hẹp lại liên tục theo từng giây dạng một vòng bo nhỏ bất định trên bản đồ. Mà còn là những pha không kích như cơm bữa vào nơi bạn đang núp lùm nữa. Điều này nghĩ là dù có đang núp lùm thoải mái, an toàn đến mấy thì rồi bạn cũng sẽ phải nhấc mông lên và đi thôi. Và khi bạn đi du hành giữa nơi đồng không mông quạnh, bãi trống cỏ thưa thường là lsuc bạn dễ bị tấn công nhất. Hầu hết những cái chết tôi bị nhận phải đều đến trong khoảng thời gian đi tìm chỗ nấp với.
Biết là chơi kiểu đấy nó cũng không hoàn hảo đâu, có khi cũng chẳng hay ho, vinh quang gì cả ấy. Nhưng chơi PUBG kiểu đó mang lại cho tôi sự hồi hộp, thú vị đến từng nhịp tim như thể đang chơi Deus Ex hay Metal Gear Solid vậy. Nhưng với những con người thật, việc thật với những suy nghĩ thật của những con người đang là đối thủ của mình chứ không phải những đối thủ máy với trí thông minh nhân tạo AI được lập trình sẵn ra theo một khuôn mẫu nhất định. Và quả thật, cảm giác “đọc vị” được một con người thật thú vị và mang lại cảm giác thỏa mãn hơn rất nhiều. Nhưng đi đôi với nó là cảm giác tim đập thình thịch liên tục khi tôi chơi, và cảm giác hồi hộp không ngừng nghỉ này diễn ra ngày càng dồn dập, căng thẳng hơn, nhất là khi tôi lên đến top 20 rồi top 10, cảm giác nghẹt thở như thể lồng ngực đang bị siết chặt lại vậy. Mọi hơi thở, mọi tiếng động tiếng súng đều như đang được khuếch đại lên hàng trăm lần và bản thân luôn sẵn sàng phản ứng nhanh nhe tia sét với những sự biến động đó vậy.
Qủa thật chẳng gì vui sướng hơn cảm giác rình rập, lần mò khắp map như Solid Snake vậy,
PlayerUnknown’s Battlegrounds, đó không phải tựa game mà tôi chơi để thư giãn.
Và tôi cũng đã trải nghiệm một trận đấu mà không chỉ có tôi chơi theo phong cách “núp lùm”. Có một trận đấu, tôi leo lên top 10 bằng cách trốn dưới một cái thuyền dưới chân cầu. Trong trận khác tôi lái xe Buggy vòng quanh và kết thúc ở vị trí thứ 7. Qủa thật chẳng gì vui sướng hơn cảm giác rình rập, lần mò khắp map như Solid Snake vậy, nhưng đó là về mặt vui thôi và tôi đã trải nghiệm quá đủ sự vui thích rồi, đủ để thấy được cái gì hiệu quả và cái gì không. Thật sự không có một cách nhất định nào để chơi tựa game này cả, và tôi yêu PUBG cũng vì điều đó. Bạn sống sót ra sao? Điều đó tùy thuộc hoàn toàn vào bạn.
Chắc mình hợp núp lùm trong lùm cây bụi cỏ hơn.
Tôi đã từng chơi Battlegrounds trong một nhóm bốn người rất là “máu chiến”, liên tục chạm trán các nhóm khác trong mọi cuộc đấu súng mà họ có thể, và điều đó cũng thật là vui. Nhưng tôi thích chơi solo hơn, xem xem mình có thể sống sót lâu tới nhường nào qua tất cả những sự đổ máu bạo tàn, nhwung pha rình rập đầy mưu mẹo, cân não. Và sự thật chân thực nhất mà tôi nghĩ đó là, điều làm cho tựa game này thành công đó là cách nó sản sinh ra những câu chuyện tuyệt vời từ cái cốt lõi tưởng chừng giản đơn của nó, và có nhiều cách để chơi khác nhau, dù bạn chơi kiểu sồn sồn bắn giết, kèn cựa đầy cạnh tranh hay “núp lùm” tuyệt đối như tôi vậy. Người ta hay nói rằng “Có chí làm quan, có gan làm giàu”, nhưng theo kinh nghiệm PUBG của tôi, người càng lắm gan thì thường càng nhanh chết, thế nên tôi nghĩ chắc mình hợp núp lùm trong lùm cây bụi cỏ hơn.
Bắn giết ư? Cảm ơn nhưng xin phép được bỏ qua ạ.
Theo Andy Kelly/ PC Gamer