Lần thứ hai tấn công
Tôi đi về nơi phát ra âm thanh. Lần này, tôi không tùy tiện để lộ hành tung của mình như trước, lén lút đi theo sau lưng họ, thăm dò xem rốt cuộc họ đang làm gì. Tôi trốn một bên, cẩn thận quan sát năm người kia. Trong thế giới quỷ quái này, họ có thật sự muốn đến Linh Sơn thỉnh kinh nữa không?
Thiên đình đã bị những cỗ quan tài không rõ nguồn gốc nhuộm đỏ, thần tiên đều đã biến mất, nhớ lại hình dáng đáng sợ của Nhị Lang Thần, tôi có đủ cơ sở để nghi ngờ các vị thần tiên khác cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Tôi nuốt nước miếng, không khỏi đếm thần trong lòng. 36 từng trời, Tam Thanh, Tứ Ngự, 28 tám vì tinh tú, Thái Thượng Lão Quân… Những người này đều không thấy đâu, vậy các vị phật ở Linh Sơn có tồn tại không? Nếu chư phật không tồn tại, vậy mấy người bọn họ đến Tây Thiên để làm gì?
Trong lúc tự hỏi, tôi đột nhiên nghe thấy Đường Tăng ngồi trên lưng Bạch Long Mã lên tiếng:
“Ngộ Không, con đi hóa duyên đi, đi nãy giờ cũng mệt rồi, vi sư muốn ngồi nghỉ một lát.”
Ngộ Không nghe xong, lập tức cầm chén bay đi. Nhìn thấy cảnh đó, tôi lập tức đứng dậy. Nếu thế giới này đã bị thay đổi, vậy tôi cũng chẳng cần phải sắm vai bà cụ dụ bọn họ chui đầu vào lưới làm gì. Trong lòng tôi nảy lên một suy nghĩ, lập tức xoay người rời khỏi đó.
Một lát sau, tôi dừng lại trước một nơi mà mấy thấy trò bọn họ bắt buộc phải đi qua. Nhìn thấy bốn bề tĩnh mịch, tôi lập tức sử dụng phép thuật, biến ra một đình viện, sau đó ngồi xuống cái bàn ở giữa sân.
Chỉ một lúc sau, tôi đã nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa ra, đối mặt với hốc mắt trống rỗng của Tôn Ngộ Không. Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại. Một lúc lâu sau, Tôn Ngộ Không hờ hững mở miệng nói:
“Bà lão này, thầy trò bọn ta là người từ nơi khác tới, sư phụ ta đang mệt, chẳng hay có thể vào trong nghỉ ngơi một lát không?”
Tôi gật gật đầu, nói: “Sao lại không, mời sư phụ vào.”
Thấy tôi đồng ý, hắn liền chắp tay lại niệm: “A di đà phật.”
Sau đó, hắn quay người, nhanh chóng bay đi mất. Trong khoảnh khắc khi Tôn Ngộ Không bỏ đi, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trượt xuống má tôi, sau lưng tôi sớm đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh. Đúng như tôi dự đoán, Tôn Ngộ Không không có hỏa nhãn kim tinh nên không nhìn ra được thân phận thật sự của tôi!
Tôi bình tĩnh lại, yên lặng chờ những người khác đến. Chẳng bao lâu sau, năm thầy trò họ đã có mặt ở cửa. Đường Tăng cảm ơn tôi, sau đó dẫn các đồ đệ đi vào trong nhà. Khi Trư Bát Giới bước vào, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Liệu mắt hắn có thể nhìn ra thân phận thật sự của tôi không? Bát Giới thản nhiên nhìn tôi một cái, sau đó chẳng nói gì đi thẳng vào bên trong. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cả năm thầy trò đều vào bên trong, tôi chỉ về phía mặt trời đang sắp lặn, nhẹ nhàng nói:
“Cũng không còn sớm nữa, chi bằng sau khi dùng cơm xong, các vị trưởng lão ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy nhìn Đường Tăng một cái, sau khi nhận được câu đồng ý thì đáp:
“Vậy xin đa tạ thí chủ.”
Tôi gật đầu, nói tiếp: “Vậy các vị trưởng lão ở đình viện chờ lão một lát, để lão đi nấu cơm.”
Đường Tăng nói: “Được.”
Vừa đặt chân vào phòng bếp, tay tôi bỗng truyền đến cảm giác nhớp nháp. Tôi đưa tay ra xem, cặp mắt kia chẳng biết đã mở từ lúc nào. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Nếu thứ trong tay tôi là hỏa nhãn kim tinh, vậy nó hẳn có thể giúp tôi một việc.
“Có một người đã chết trên đường sang Tây Thiên thỉnh kinh, hãy tìm ra người đó.”
Sa Ngộ Tịnh không tồn tại
Tôi tìm một góc bí ẩn, đặt hóa nhãn kim tinh trước hai mắt, nhìn về phía năm người ngồi ngoài sân. Hỏa nhãn kim tinh nhanh chóng trở nên trong suốt, thông qua nó, tôi có thể nhìn thấy một thế giới khác hẳn. Thầy trò Đường Tăng đứng đờ trong sân, không nói chuyện, không hiểu tại sao gương mặt của bọn họ lại trở nên mờ nhạt, khiến tôi cảm thấy có chút sợ hãi.
Tôi nhìn từng người, cố gắng tìm được một người trông có vẻ kì lạ. Một, hai, ba, bốn. Bốn người. Bốn người? Tại sao chỉ có bốn người? Tôi cảm thấy mình đã tìm được manh mối, cẩn thận đếm lại lần nữa. Một, hai, ba, bốn. Đường Tăng, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Bạch Long Mã.
Thông qua hỏa nhãn kim tinh, tôi chỉ nhìn thấy bốn người này. Sa Ngộ Tịnh đâu?! Tôi bỏ hỏa nhãn kim tinh xuống, dùng mắt thường nhìn qua. Số người trong sân là năm người. Nhưng khi tôi cầm hỏa nhãn kim tinh lên, Sa Ngộ Tịnh lại biến mất.
Sau khi lặp lại vài lần, tôi cuối cùng cũng xác định được một chuyện. Sa Ngộ Tịnh… hình như không tồn tại. Ngay từ ban đầu, tôi chưa từng thấy người nào nói chuyện với Sa Ngộ Tịnh, thậm chí họ còn chẳng nhìn thấy.
“Sa Ngộ Tịnh” trong mắt tôi, dường như không thật sự tồn tại.
Chẳng lẽ, hắn chính là kẻ đã chết trong nhóm người sang Tây Thiên thỉnh kinh? Hay nói đúng hơn, hắn chính là quỷ? Dù chưa hiểu rõ ngọn ngành, nhưng trước mắt tôi có thể xác định, Sa Ngộ Tịnh chắc chắn có vấn đề. Tôi cất hỏa nhãn kim tinh đi, bắt đầu nghĩ cách đối phó.
Một lát sau, tôi đi từ phòng bếp ra, tay còn bưng theo ba bát thức ăn chay. Tôi đặt ba bát cơm chay trước mặt Đường Tăng, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, nhưng không đặt xuống trước mặt Sa Ngộ Tịnh. Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, nhưng lại phát hiện họ không có phản ứng gì, cúi đầu im lặng ăn cơm chay, chỉ có Sa Ngộ Tịnh đứng một góc, không ai để ý đến.
Gương mặt hắn không chút thay đổi, hệt như một linh hồn lang thang giữa chốn nhân gian. Tôi còn tin vào phán đoán của mình hơn. Trong lúc tôi đang ngẩng người, Sa Ngộ Tịnh đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi. Tôi bị sự thay đổi bất ngờ ấy làm cho hoảng sợ. Sa Ngộ Tịnh nhìn tôi chằm chằm, da thịt trên mặt hắn dần thối rữa, giòi bọ bò lúc nhúc. Ngay sau đó, hắn kéo cái miệng đã thối rữa lên, nở nụ cười với tôi.
Sa Ngộ Tịnh thật ra là quỷ?
Trời đã tối. Hình dáng kỳ quái của Sa Ngộ Tịnh chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi lập tức biến mất. Tôi dụi mắt, hắn đã khôi phục lại bộ dáng hiền lành như trước. Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng dắt Bạch Long Mã về chuồng, sau đó sắp xếp phòng ngủ cho bốn thầy trò. Khi mọi thứ đã xong xuôi, tôi tìm một căn phòng rồi nằm xuống. Nhưng tôi không ngủ mà chỉ im lặng nhẩm đếm thời gian.
Mấy canh giờ yên lặng trôi qua. Tôi thấy thời cơ đã đến, rón rén leo xuống giường. Bước từng bước ra cửa, tôi định bụng sẽ đi thẳng đến phòng Đường Tăng. Tôi nhớ kỹ quy tắc đó.
“Ăn thịt Đường Tăng sẽ có thể sống sót.”
Mặc kệ quy tắc là thật hay giả, tôi đều tin chắc rằng trên người Đường Tăng đang che dấu một bí mật rất lớn! Có khả năng, chìa khóa rời khỏi thế giới này đang nằm trên người Đường Tăng! Tôi đẩy cửa ra, chuẩn bị đi đến phòng của Đường Tăng.
Tôi đã dùng hỏa nhãn kim tinh kiểm tra, các đồ đệ khác của Đường Tăng đều ở trong phòng, không ai canh chừng hắn cả. Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã thấy một bóng người đứng trong sân. Sa Ngộ Tịnh, tại sao hắn lại ở đó?
Hắn khiêng hành lý trên vai, thấy tôi đi ra, ánh mắt lập tức dừng lại trên người tôi. Tôi chỉ có thể giả vờ nói:
“Trưởng lão, đã khuya thế này rồi sao ngài chưa ngủ, tôi nghe bảo đoạn đường sắp tới các ngài phải đi xa lắm mà.”
Sa Ngộ Tịnh không đáp, im lặng nhìn tôi chằm chằm. Trong màn đêm yên tĩnh, tôi bị hắn nhìn đến run rẩy. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành quay về phòng mình. Sau khi đóng cửa, bóng tối lại lần nữa bao trùm tôi. Không đúng.
Rõ ràng tôi đã dùng hỏa nhãn kim tinh quan sát cẩn thận, tất cả mọi người đều ở trong phòng, tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Tôi chưa từ bỏ ý định, lấy cặp mắt kia tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Dưới đôi mắt ấy, vách tường bỗng trở nên trong suốt, tầm mắt của tôi lướt qua từng căn phòng, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng. Trong phòng, Sa Ngộ Tịnh im lặng nằm trên giường. Tôi ngẩng người.
Sau đó, tôi đứng dậy, tiếp tục đi ra ngoài sân. Trong sân, có một Sa Ngộ Tịnh đang khiêng hành lý, đứng đó không nhúc nhích. Đầu tôi như muốn nổ tung. Trong nhà, có đến hai Sa Ngộ Tịnh?
Cái chết của Sa Ngộ Tịnh
Tim đập thình thịch trong lòng ngực, tôi nhất thời không bình tĩnh nổi. Tại sao lại có hai Sa Tăng?
“Chỉ có năm thầy trò sang Tây Thiên thỉnh kinh, nếu xuất hiện người thứ sáu, nhất định phải giết chết hắn!”
Người thứ sáu đã xuất hiện trong nhóm người sang Tây Thiên thỉnh kinh. Nỗi sợ lập tức lan ra toàn thân, tôi giang tay ra, một thanh đao lóc xương xuất hiện. Tôi phải đi giết hắn. Không giết hắn nghĩa là làm trái quy tắc, làm trái quy tắc tôi sẽ phải chết!
Tôi ngừng thở, sử dụng phép thuật khiến bản thân tàng hắn, chậm rãi bước đến sau lưng hắn. Sau đó, tôi giơ đao lên, đâm mạnh xuống! Không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra, cũng không có bất kỳ thứ gì kỳ lạ xuất hiện, thanh đao dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể hắn.
Máu tươi màu đỏ sẫm chảy ra từ người hắn, hắn xoay người, liếc mắt nhìn tôi. Cơ thể hắn run lên nhè nhẹ, trong mắt không hiểu lại ánh lên một tia sáng. Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng hắn, hắn cố mở miệng, trước khi chết đã nói với tôi hai câu rất ký lạ:
“Thần tiên… chết… hết rồi…”
“Đừng… tin… quy tắc…”
Đồng tử tôi hơi co lại, đang định hỏi thì Sa Ngộ Tịnh trong sân đã ngã xuống đất, ngừng thở. Không ổn! Tiếng ầm vang lên phá tan màn đêm! Trong bóng tối, một ánh mắt đỏ tươi xuất hiện trong phòng Trư Bát Giới, tiếp theo đó là ánh mắt thứ hai, thứ ba, kéo dài đến vô tận.
Giọng nói của hắn theo đó vang lên: “Đại sư huynh, bà lão này là yêu quái, nó muốn ăn thịt sư phụ!”
Vừa dứt lời, một cái bàn cào lao vút ra khỏi phòng hắn. Cùng lúc đó, gậy như ý của Tôn Ngộ Không thoáng chốc đã xuất hiện trước mắt tôi. Gậy và bàn cào cùng lúc đập xuống. Hai món vũ khí đâm xuyên qua ngực tôi. Cơ thể tôi vỡ nát. Cả căn nhà bỗng chốc tan thành mây khói.
Sự thật về thiên cung
Lần thứ hai mở mắt, tôi thấy mình lại xuất hiện ở bên ngoài thiên cung. Chẳng qua lần này, không có âm thanh của vị tiên nào phát ra nữa. Trước mặt tôi có vô số bóng người, mang theo hơi thở của thần tiên đứng trên mây. Dẫn đầu là một người mặc áo bào thuê chín con rồng, chân mang giày thanh nguyệt làm từ tơ tằm, đầu đội mũ tinh quan, cao cao tại thượng, khắp thiên hạ không ai dám trái lời. Ngọc Hoàng đại đế.
Chúng thần tiên đồng loạt mở miệng, giọng của các vị tiên vốn phải thần thánh, chẳng hiểu sao nội dung lại hơi kỳ lạ.
“Còn thiếu chút nữa thôi.”
“Sắp ăn được thịt Đường Tăng rồi.”
“Nhanh lên… nhanh lên…”
Giọng nói của họ vô cùng vội vàng, tựa như bị ma quỷ lấy mất lý trí, liên tục thúc giục tôi. Tôi lại tiếp tục sử dụng hỏa nhãn kim tinh trong tay. Giống hệt như lần trước, tất cả thần tiên trên trời, đều là những tấm da người!
Vô số tấm da bay trên bầu trời, sau lưng chúng là một cỗ quan tài khổng lồ màu đen, quỷ dị đến khó tả. Trong lòng tôi dần xuất hiện một suy đoán. Ngọc đế nhẹ nhàng phất tay, một tia sáng lóe lên, cánh cửa lớn trống rỗng lại hiện ra.
Hắn mở miệng, từ tốn nói: “Đi thôi, quay về dương gian…”
Tôi nhấc chân định đi, nhưng nghe thấy câu sau lại lập tức dừng lại, bước chân đang tiến vào của bỗng dừng lại giữa không trung.
Tôi xoay người, nhìn chằm chằm tấm da của Ngọc Đế, gằn từng tiếng một: “Vừa rồi ngươi nói, trở lại dương gian?”
Sự thật đáng sợ
Tôi bước từng bước về phía trước.
“Vậy đây là đâu?”
Không ai đáp lời tôi, cả không gian rộng lớn giờ chỉ còn mỗi tôi lên tiếng.
“Ta hiểu rồi.”
Tôi trầm giọng xuống.
“Trái ngược với dương gian là âm phủ.”
“Từ đó suy ra, nơi này chính là…”
“Địa phủ.”
Không gian trở nên im ắng. Tôi bước đến gần những tấm da người, dùng âm lượng chỉ có mình nghe được lặp lại:
“Từ lần đầu đến đây, ta đã cảm thấy khó hiểu. Tại sao mỗi lần bị đánh chết, ta lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ sau khi chết, con người sẽ được lên thiên đình? Hiển nhiên không phải vậy. Thêm nữa, tất cả chúng tiên đều ở đây, nhưng thần tiên lại không phải người sống.”
“Đừng dễ dàng tin vào lời của thần tiên, thứ trên đầu bạn không phải thiên đình. Nếu nơi này không phải thiên đình, các ngươi không phải người sống, vậy nơi này là đâu? Ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ đến một quy tắc.”
“Hãy giết ‘quỷ’, bạn sẽ nhận được manh mối quan trọng, nhưng hãy nhớ một điều, ‘quỷ’ không đến từ địa phủ. Ta nhận ra, nơi này không phải thiên đình, mà là địa phủ. Nhưng nếu nơi này là địa phủ, da và thi thể của chúng tiên đều ở đây thì lại không hợp lý lắm.”
“Vậy nên, phải đọc cùng lúc cả hai quy tắc mới hiểu được ý nghĩa bên trong đó. Ta nhận ra, nơi này là thiên cung của thần tiên, cũng là địa phủ của quỷ hồn. Nơi này vừa là thiên đình, vừa là địa phủ.”
“Từ đó có thể giải thích lý do tại sao quy tắc lại nói ‘quỷ’ không ở địa phủ, bởi vì địa phủ và thiên đình ở cùng một chỗ, ‘quỷ’ ở thiên đình, cũng vừa ở địa phủ. Thiên đình và địa phủ ở cùng một chỗ, tạo thành một khu vực mâu thuẫn lẫn nhau, vừa hay ứng với hai quy tắc xung đột kia. Nếu nói theo quy tắc của thần tiên, vậy nơi này là địa phủ, còn theo quy tắc của ‘quỷ’ thì nơi này là thiên đình.”
Tôi càng nói càng nhanh, bí mật của hai quy tắc đã bị tôi vạch trần.
“Vậy tiếp theo, ta chỉ cần giết ‘quỷ’ là có thể lấy được manh mối bên trong quy tắc.”
Sau khi nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên. Những tấm da trôi lơ lửng giữa không trung, im lặng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Phải đến một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy một tiếng cười nhạo. Tìm nơi phát ra âm thanh, tôi bàng hoàng khi thấy nó vọng ra từ cỗ quan tài khổng lồ!
Tôi lập tức căng thẳng, vì đến cả hỏa nhãn kim tinh cũng không nhìn ra được cỗ quan tài đó là gì, nên tôi không biết bên trong đó chứa gì. Thấy tôi nhìn qua, giọng nói trong cỗ quan tài lại vang lên:
“Ngươi rất thông minh.”
Sự căng thẳng dâng đến đỉnh điểm, tôi lớn tiếng hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là ai! Những quy tắc đó do ngươi tạo ra đúng không?”
Thứ bên trong cỗ quan tài không trả lời tôi, chỉ nói:
“Ngươi đã đoán đúng nội dung của hai quy tắc kia, nhưng đáng tiếc, ‘quỷ’ không ở đây, hay nói đúng hơn, giờ chưa phải lúc ‘quỷ’ xuất hiện. Kẻ đã chết nhưng lại sống chính là quỷ, nơi này không có thứ người cần giết.”
“Còn sớm lắm… Nhưng ta có thể nhắc ngươi một câu, cách để qua mặt bọn chúng đang ở ngay trên người ngươi, ngươi đoán đúng rồi đấy, thứ đó sẽ sớm xuất hiện thôi.”
Nghe thấy lời hắn nói, tôi rơi vào trầm tư. Chưa đợi tôi kịp suy nghĩ, giọng nói kia lại vang lên.
“Đi đi.”
Nó nói dứt câu, những tấm da người đồng loạt bay vào quan tài, cánh cửa sau lưng bỗng phát ra một lực hút cực lớn, lôi tôi trở về.
Lần thứ ba ra tay
Dãy Bạch Hổ. Lần thứ ba xuất hiện ở nơi này, tôi đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Tôi biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình. Lời của cỗ quan tài kia cứ quanh quẩn bên tai tôi.
“Cách để qua mặt bọn chúng đang ở ngay trên người ngươi.”
Bọn chúng hẳn là đang nói đám đồ đệ của Đường Tăng. Cơ thể lại truyền đến cảm giác khó chịu, dựa theo nguyên tác, lần này tôi biến thành một ông cụ, là lần cuối cùng chết dưới gậy như ý của Tôn Ngộ Không. Dù tôi có cải trang thế nào, bọn chúng cũng sẽ tìm ra manh mối.
Nghĩ vậy, tôi dùng hết sức ép xuống, không cho da thịt mọc ra nữa, duy trì hình dáng là một bộ xương trắng như cũ. Lời người trong quan tài nói nhất định có chứa huyền cơ, nhưng tôi nghĩ nát óc vẫn chẳng nghĩ ra được. Phải làm sao mới có thể qua mặt bọn họ đây?
Dù lúc này Tôn Ngộ Không không có hỏa nhãn kim tinh, nhưng những con mắt trên người Trư Bát Giới vẫn có thể vạch trần tôi. Trong nguyên tác, con yêu quái nào cũng thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ mạng dưới gậy như ý của Tôn Ngộ Không.
Dù không đánh chết được thì cũng bị Ngộ Không đến Nam Hải tìm Quan Thế m Bồ Tát, lên thiên đình tìm chư vị thần tiên, thậm chí còn đến cả Linh Sơn tìm Như Lai Phật Tổ để thu phục.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ý thức được một chuyện, lặp lại suy nghĩ đó một lần nữa:
“Nếu đánh đánh chết được, thì đi tìm thần tiên trên thiên đình…”
Tôi nghĩ ra rồi! Cơ thể tôi từng bị những tấm da đó bao vây, thế nên tấm da đó bây giờ hẳn vẫn còn trên người tôi. Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu nhớ lại hình dáng của thứ kia. Quả nhiên, một tấm da người dần xuất hiện trên cơ thể tôi, cuối cùng hợp nhất với bộ xương trắng hếu.
Bộ xương trắng biến mất, lúc này chỉ còn một bị thần tiên cao lớn, uy phong lẫm liệt, tôi đứng đó hồi lâu, lặng lẽ mở con mắt thứ ba trên trán ra. Đó là da của Dương Tiễn!
Nếu trên đường gặp được vị tiên mình quen biết thay vì người thường, chắc hẳn chúng sẽ buông lỏng cảnh giác! Tôi giơ tay ra, do dự một lát rồi cầm đao rạch một vết thương. Máu tươi chảy xuống, nhưng tôi lại cảm thấy cực kỳ yên tâm. Tôi tiếp tục lần theo tung tích, tìm kiếm vị trí của năm thầy trò Đường Tăng.
Cuối cùng, tôi tìm thấy bọn chúng tại một nơi cách đó 40 dặm về phía Bắc, chúng đã sắp rời khỏi ranh giới dãy Bạch Hổ. Tôi vội vàng bay đến đó, hạ xuống trước mặt họ. Tôn Ngộ Không tỏ ra sửng sốt, sau đó hỏi:
“Dương Tiễn? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Trư Bát Giới chỉ vào tay tôi, hỏi: “Chân Quân, tại sao ngươi lại bị thương? Trên đời này mấy ai có thể làm ngươi bị thương đâu?”
Tôi lúc này sắc mặt tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống như mưa, chỉ về phía trước nói.
“Ta phát hiện cách đó không xa có một con yêu tinh đã hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt suốt ngàn năm. Thấy ả ta mang theo ác tâm, sợ ả muốn ăn thịt sư phụ các ngươi nên đã giao đấu với ả, không ngờ ả ta không những không sợ, ngược lại còn làm ta bị thường.”
Thầy trò năm người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời do dự. Tôi nhân cơ hội đó bổ sung thêm:
“Nhưng ta cũng đã làm ả bị thương phải bỏ chạy, có điều phải nhờ các vị ra tay tương trợ vì ta không biết ả đã trốn đi đâu.”
Sau khi nói xong, tôi giả vờ kiệt sức ngồi xuống đất. Tôn Ngộ Không tự hỏi hồi lâu, sau đó nói với tôi:
“Nếu đã vậy, Dương Tiễn ngươi ở lại đây bảo vệ sư phụ ta, bọn ta ra phía trước thăm dò xem.”
Sau khi hắn nói xong, ba người lập tức đạp mây bay nhanh về phía trước. Ước chừng khoảng một phút sau, bóng hình của bọn chúng mới hoàn toàn biến mất. Giờ nơi này chỉ còn mỗi tôi, Đường Tạm Tạng và Bạch Long Mã đang được hắn cưỡi trên lưng.
Tôi nhìn Tiểu Bạch Long hóa thành ngựa, im lặng tính toán. Giờ là thời cơ tốt nhất đến ăn thịt Đường Tam Tạng! Ngay khi suy nghĩ lóe lên, tôi nhanh chóng lao đến, kéo tay Đường Tam Tạng cắn mạnh xuống.
Thế nhưng trong miệng lại không có cảm giác như trong tưởng tượng, thay vào đó là một cảm giác cứng đến mức khó diễn tả. Tôi ngẩn người, đưa mắt nhìn lên. Cao tăng vẫn mặc áo cà sa, tay cầm thiền trượng như cũ, nhưng cơ thể hắn đã hóa thành một bộ xương trắng.
“Xin hãy phân biệt cẩn thận, người cưỡi Bạch Long Mã chưa chắc là Đường Tăng.”
Tôi ngây người, sau lưng vang lên tiếng của Ngộ Không.
“Yêu quái dám năm lần bảy lượt lừa gạt lão tôn, xem ra không thể bỏ qua cho ngươi được rồi.”
Tôi xoay người, lông khỉ của Tôn Ngộ Không dựng lên như đang sống, sau đó rơi khỏi người hắn, dán lên cơ thể tôi. Tôi khó tin hỏi:
“Không phải ngươi đang tìm yêu quái sao? Sao lại…”
Tôn Ngộ Không cắt ngang lời tôi, nói một cách đầy hàm ý:
“Bởi vì ngay từ đầu, ngươi đã bị bại lộ rồi. Ngươi cải trang thành Dương Tiễn là ngu rồi.”
Tôn Ngộ Không nói rồi chỉ vào một món vũ khí trên chiếc váy da hổ của hắn. Đó là cây Tam Tiên Đao còn dính máu tươi.
“Dương Tiễn sớm đã chết rồi. Sao mà xuất hiện trên đường sang Tây Trúc được?”
Trư Bát Giới xuất hiện sau lưng tôi, hùa theo:
“Đừng nói là Dương Tiễn, cả thiên đình cũng chẳng còn ai sống sót. Bởi vì bọn ta đã ăn sạch cả rồi.”
Chưa để tôi kịp nói câu nào, những cọng lông khỉ tựa như những con sâu chui vào bên trong cơ thể, cuối cùng xé rách bụng tôi, ăn sạch sẽ. Cuối cùng, tôi vẫn thất bại.
Xem tiếp phần 3 tại: https://motgame.vn/quy-tac-sinh-ton-cua-bach-cot-tinh-trong-tay-du-ky-phan-3-31173.html