Tôi đã từng nghĩ: Vợ mình là tài sản lớn nhất đời mình. Tôi vẫn cho rằng điều đó không sai. Những ai nghĩ như tôi cũng không sai, nên vậy. Nhưng hãy chỉ dừng lại ở việc nghĩ thế để trân quý lấy vợ mình, chồng mình. Hiểu giá trị của vợ mình, chồng mình để biết nâng niu mà gìn giữ. Chứ đừng là để khư khư nhốt lại trong tủ khoá. Chứ đừng là để trói chặt- khoá chết nhau lại. Yêu một ai đó, hãy để họ tự do là thế!
Có người nói: Để chồng tự do có mà mất ngay. Đời ngoài kia hồ ly lắm kẻ. Có những kẻ chỉ thích rình rập mà xơi tái. Tôi lại nghĩ, người ta sa ngã vốn bởi bản chất người ta vậy rồi. Có muốn giữ thì sớm muộn gì họ cũng sa ngã. Chỉ là sớm hay muộn thôi. Chẳng ai nắm tay cả đời được.
Một lúc nào chểnh mảng, là mất. Vậy nên, để họ tự do cũng là để mình tự do. Đừng buộc mình vào những hờn ghen, nghi kỵ.
Đừng để mình cứ luẩn quẩn loanh quanh trong rình rập dò la. Thời gian để lo lắng người ta bội phản mình hãy dành để yêu lấy bản thân mình thì tốt hơn. Mình không thương nổi mình thì làm sao bắt người khác thương được mình?
Yêu một ai đó, hãy cho họ được lựa chọn cách sống của riêng mình.
Là đừng nhân danh tình yêu mà bắt họ phải hy sinh cái này cái nọ cho mình thì mới là yêu. Vốn tình yêu không phải sự đổi chác. Để họ tự do yêu mình theo cách họ muốn đi!
Chứ đừng đánh giá cách họ yêu mình theo cách mình muốn. Họ tự do yêu mình theo cách của họ có khi mình không thấy hạnh phúc thì là bởi mối quan hệ này không như mình tưởng vậy. Đừng buồn! Nếu mình còn yêu họ thì có gì đâu phải buồn? Trừ phi mình cân đong, mình đo đếm kiểu tôi cho anh cái này anh phải trả tôi cái nọ. Nếu tình yêu là vậy thì khác gì một thương vụ đổi trao???
Có người sẽ nói: Tôi làm sao tận hiến được mãi với cái người chẳng làm gì đáp lại sự tận hiến đó của tôi?
Vốn là vậy, ném viên đá xuống ao ai chả mong nhận về gợn sóng? Cơ mà có khi sóng ngầm mà bạn không biết đó thôi. Đừng chỉ nhìn bề nổi kiểu anh ta, cô ta vô tâm với mình. Hãy nhìn tất cả quá trình tình cảm. Bởi có những mối quan hệ tình yêu- hôn nhân đến ngày nhắm mắt xuôi tay hay lúc đủ lớn hoặc lúc mất đi rồi mới nhận ra nó đã từng tuyệt vời đến thế nào, nó đã từng tha thiết đến xiết bao.
Để họ tự do chính là đừng ràng buộc họ phải thế này hay phải thế khác mới chứng tỏ được tình yêu. Nói như cái cô hoa hậu Phương Nga vậy: Tôi không có nghĩa vụ phải chứng minh mình vô tội.
Chúng ta sao cứ phải chứng minh tình yêu nếu như ta yêu họ? Bởi vốn chẳng có gì minh chứng tình yêu hơn là chính trái tim mình dành cho người ấy. Mà trái tim không lẽ trưng cho nhau xem?
Vậy, rốt cục, tự do là thế nào? Là thôi phán xét vợ mình, chồng mình vì những gì anh ta, cô ta chưa làm. Hãy chỉ nhìn vào những gì anh ta, cô ta đã làm. Hãy cho anh ta, cô ta được yêu mình theo cách của họ thay vì giống ai đó ngoài kia. Hãy trân trọng nhau không chỉ bằng mặt mà còn bằng lòng. Là nhớ thật kỹ những gì tốt đẹp nhất họ đã dành cho mình và dung thứ nhiều hơn với những gì họ chưa làm được.
Vì hôn nhân là sống với nhau đến cuối cuộc đời kia mà, năm tháng đời người bảo ngắn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, mà còn cả đoạn đường dài phía trước. Hãy cùng họ tạo ra hạnh phúc chứ đừng chỉ chờ họ hay chỉ mình mình.
Cuối cùng, tôi vẫn nghĩ, hôn nhân không phải là trói buộc nhau lại mà vẫn phải là chắp cánh cho nhau. Người hạnh phúc sẽ có đôi cánh. Kẻ bất hạnh sẽ bay bằng một chiếc chổi. Vậy thôi!