Kết hôn đã được 7 năm, nhưng từng đó năm tôi chịu đựng tính hà tiện tới mức khó tin của chồng. Lúc gặp anh, tôi nghĩ đó là tính tiết kiệm.
Hẹn hò lần đầu, anh bảo trời nóng nực nên mua hai ly nước mía rồi ra công viên ngồi cho mát. Lúc đó tôi đã thấy ngồ ngộ, chỉ nghĩ anh là người tiết kiệm dù tôi có gợi ý là cứ đi những quán có máy lạnh để thoải mái, tôi sẽ "cưa đôi" tiền với anh.
Tới tận lúc cưới, tôi vẫn nghĩ anh là người tiết kiệm. Lúc cưới về rồi mới bật ngửa ra anh là người keo kiệt. Bình thường, anh hiền lành, điềm đạm nhưng đụng đến chuyện tiền nong thì nhân cách thứ hai của anh trỗi dậy khiến vợ con sống rất khổ.
Lễ, Tết, vợ chồng em gái tôi vừa lì xì tiền cho bố mẹ, vừa biếu ông bà giỏ bánh thơm ngon, còn vợ chồng tôi thì chỉ biếu giỏ bánh... của công ty anh tặng. Tôi mà muốn đổi giỏ bánh xịn hơn hoặc thêm ít tiền mừng tuổi ông bà, là kiểu nào cũng bị mặt nặng mày nhẹ rồi bảo "chỉ biết đem tiền về cho bên ngoại".
Tôi nhớ có lần anh dắt vợ con đi ăn, đó là quán bò né mới khai trương, được giảm giá 40%. Do đến hơi muộn nên hết phần nước ngọt miễn phí. Anh chép miệng gọi hai chai nước suối và kỳ kèo mãi với nhân viên về việc hết nước ngọt. Tôi xấu hổ vô cùng.
Tôi bị mang tiếng có chồng làm sếp cho công ty nước ngoài, lương vài ngàn đô la mà chả bao giờ được nhờ vả gì. Mọi chi phí trong nhà đều rút túi vợ, từ tiền học cho con, mua sắm đồ đạc, thực phẩm, đến báo hiếu hai bên nội, ngoại.
Hai vợ chồng đều có lương cao nhưng anh toàn ki cóp tiền riêng, nhất định không chịu chia sẻ với vợ khi chi tiêu khoản gì. Dịp sinh con, hỏi tiền chồng thì phải nhắc vài lần anh mới đưa, lại nhỏ giọt. Khi chưa có nhà thì anh bảo dành dụm để mua, nhưng đến lúc có rồi cũng phần lớn là tiền của vợ và gia đình hai bên.
Bây giờ anh ấy lại bảo, em cứ chi đi, tiền anh để dành sau này lo cho con du học. Con thì mới 5 tuổi đầu. Đúng là cuộc sồng bần tiện như vậy khổ lắm. Tiền kiếm ra để phục vụ mình, cứ giữ khư khư làm gì không biết. Quá sợ hãi và khổ sở khi sống với người chồng có điều kiện nhưng chỉ nghĩ đội tiền lên đầu. Giá như anh tiêu hoang, tôi còn đỡ buồn hơn.
Nhiều lúc quá buồn tôi đã nghĩ đến ly hôn cho nhẹ gánh. Chịu đựng từng đó năm tôi cũng tự phục mình quá giỏi. Bây giờ tôi phải làm gì khi chung sống ông chồng hà tiện như vậy?