Lời của bài hát “Độ ta không độ nàng” là lời độc thoại của người con trai muốn rũ bỏ hồng trần nương nhờ cửa Phật. Lời của bài hát nói lên hình tượng của một sư tăng (hòa thượng) đa tình mà không thể được yêu, thể hiện nỗi vướng bận về tình cảm của vị hòa thượng đối với người con gái mình yêu thương.
Nhân xưng “Ta” trong lời hát là chỉ một vị hòa thượng xuất gia. Dù đã rũ bỏ hồng trần, xuất gia làm tăng, nhưng sự quan tâm và thương nhớ về người con gái mình yêu thương vẫn không nguôi ngoai. Kiếp này không thể tiếp tục nối lại duyên phận kiếp trước, chỉ mong kiếp sau không lại làm tăng, có thể cùng người con gái mình thương yêu kết thành vợ chồng.
Dù “Ta” đã xuất gia, đoạn tuyệt mọi cố chấp chốn hồng trần, nhưng không biết tại sao “Nàng” vẫn chưa thấu hiểu được nhân tình thế thái trần gian, vẫn đau khổ mong chờ “Ta” quay trở về bên “Nàng”. Nhưng cho đến cuối cùng thì “Nàng” vẫn không thể chờ được người trong lòng nàng quay về, cuối cùng rời xa nhân gian trong sự cô đơn, đau khổ.
Hình ảnh đó làm sao có thể khiến cho vị hòa thượng an tâm?
Vậy nên vị hòa thượng đã gào thét hỏi Phật tổ “Vì cớ gì lại độ ta mà không độ nàng?”. Vì anh ta nghĩ rằng, nếu Phật tổ có thể độ hóa cho người con gái anh ta thương yêu thì nàng có thể giống như anh, quãng đời còn lại sẽ không phải chịu đau khổ vì tương tư.
—
Bên cạnh đó, còn xuất hiện một câu chuyện được sáng tác trên mạng, không phải bản chính nhưng cũng hot không kém. Bối cảnh của câu chuyện của bài hát “Độ ta không độ nàng”:
Trước kia có một quận chúa, nhà của nàng nằm ở gần một ngôi chùa. Khi còn bé nàng thường theo cha đến chùa lễ phật, từ đó nàng đã quen biết được một vị tiểu hòa thượng thường ngồi gõ mõ tụng kinh trong chùa.
Mỗi ngày, nàng đều đến chơi với vị tiểu hòa thượng đó, còn đem theo đồ ăn ngon cho chàng. Tiểu hòa thượng tay cầm mõ, dáng vẻ rất ngại ngùng và cẩn thận dè dặt. Khi nàng cười nói vui vẻ thì chàng mỉm cười lắng nghe.
Thứ mà tiểu hòa thượng thích ăn nhất là kẹo hồ lô, tuy chàng chưa từng nói về điều đó, nhưng mỗi lần đến chơi với chàng, quận chúa đều mang cho chàng một xiên kẹo hồ lô.
6 năm trôi qua, tiểu hòa thượng tu vi càng ngày càng cao, nàng cũng ngày càng xinh đẹp. Một ngày nọ, cha của nàng đến tìm sư phụ của tiểu hòa thượng với nét mặt đầy lo lắng. Còn nàng thì tỏ vẻ phản đối, không cười, không gây sự.
Tiểu hòa thượng không hiểu rõ sự tình ra sao, nàng bèn hỏi: “Chàng có thích ta không?”. Tiểu hòa thượng không đáp lại nàng.
Nàng nói: “Ta hiểu rồi”. Lúc đó cha của nàng trở ra, dự dịnh dẫn nàng đi. Nàng một mực không đi, nhất quyết ở lại bên tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng lại nói rằng: ” Nam nữ thụ thụ bất thân, mời quận chúa về cho”. Nàng bèn hét lê với chàng rằng: “Ta thích chàng”. Nhưng tiểu hòa thượng lại quay lưng lại với nàng rồi bước về phòng.
Sau đó, nàng không còn đến chùa chơi nữa. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư.. trôi qua, cũng vẫn không thấy bóng dáng của nàng. Còn tiểu hòa thượng tu vi ngày càng cao.
Một ngày nọ, khi tiểu hòa thượng dự định sẽ truyền bá phật pháp thì nghe được tin dữ – quận chúa đã mất. Nàng mặc bộ váy xuất giá đỏ, treo cổ mà chết.
Thì ra trước đó có một vị hoàng tử tâm địa xấu xa đã nhắm trúng nàng, muốn cưỡng hôn ép nàng làm thiếp. Nhưng nàng không bằng lòng, cha của nàng cũng vì hạnh phúc của nàng, đã cầu xin sư phụ của chàng thương xót mà thành toàn cho hạnh phúc của con gái. Thế nhưng sư phụ của chàng lại nói chàng là hiện thân sống của Phật, không thể để chàng vì chuyện nữ nhi tình trường mà tử bỏ tiền đồ.
Đêm trước ngày thành thân, vị hoàng tử kia đã uống say rồi tìm đến phòng nàng, muốn cùng nàng động phòng trước, đã cưỡng ép chiếm đoạt sự trong trắng của nàng.
Nhìn thi thể nàng trong bộ váy xuất giá, đầu đeo khăn voan đỏ, tiểu hòa thượng nói: “Nếu Phật đã không độ nàng, vậy thì ta sẽ biến thành ma quỷ để bảo vệ cho nàng”.
Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng tìm đến tên hoàng tử đã bức chết nàng, một kiếm chém đứt yết hầu.
(Sưu tầm)