Tôi là một người làm bên mảng tin học, thô kệch nên cũng không có tài viết văn lắm, thông cảm nhé. Tôi chỉ muốn kể các bạn nghe một câu chuyện – câu chuyện của riêng tôi - để các bạn thấy rằng – Tình Yêu – VỐN KHÔNG PHẢI LÀ CỦA ĐỂ DÀNH… Giá như hồi đó tôi dũng cảm hơn, giá như tôi tự tin hơn thì giờ có lẽ mọi thứ đã khác rồi… Tôi - một thằng chơi game cực kỳ tự phụ, có lẽ chẳng có gì khác ngoài Liên Minh Huyền Thoại khiến tôi ham sống ham chết đến như thế. Nói có thể các bạn nghe nổ hơi quá nhưng tôi vô cùng tự tin vào kỹ năng bản thân. Cũng chính vì tự tin thái quá như vậy nên tôi thường xuyên có những pha quăng game báo hại đồng đội, qua mấy mùa vẫn ở rank Vàng chẳng thể tiến xa hơn được. Đổi lại tôi có một phong cách đánh AD rất lôi cuốn, mạnh mẽ, rất đàn ông, tướng tủ của tôi là Kalista,Lucian, đặc biệt là thương hiệu Draven, và tôi luôn cảm thấy tự hào về điều đó.
Những ngày tháng đó tôi cùng em chơi, trao đổi về game, tôi chỉ em cách cắm mắt kiểm soát bản đồ, cách trade hit, quấy rối đối phương, em nhắc tôi bớt hổ báo, bớt nóng vội chủ quan. Ban ngày bọn tôi chơi cùng nhau, tối về lại tâm sự về cuộc sống, một phần tôi và em cũng xấp xỉ tuổi nhau, cùng mới ra trường chưa có việc làm nên dễ dàng chia sẻ mọi chuyện. Cảm giác lần đầu tiên có một tri kỷ khác giới cùng mình chút bầu tâm sự không có gì có thể diễn tả nổi, khác hẳn với mấy thằng con trai thô kệch các bạn ạ. Có lẽ là tôi cảm nắng em rồi, lần đầu tiên tôi hát cho một người con gái nghe mặc dù khi mình nghe lại giọng mình qua mic thấy phát ớn. Thế mà cô ấy cũng khen hay được. Đó có lẽ là những khoảnh khắc hạnh phúc dễ chịu nhất mà tôi từng có.
Thế là ngày tháng tung tăng trôi. Và đến một ngày em bảo phải về quê làm ở công ty gần nhà theo lời cha mẹ, em muốn gặp tôi chơi một lần. Nói ra thật hổ thẹn, trong game hổ báo cáo chồn, anh hùng bàn phím là thế nhưng ngoài đời tôi khá trầm, ít nói, và tự cảm thấy thiếu tự tin vào bản thân. Em thì khác, trên facebook em là một cô gái năng động, thích đi chơi đây đó, xinh xắn đáng yêu. Lúc đó tôi nhếch nhác, một anh chàng sinh viên vừa mới ra trường, chỉ lo học, chơi game, chả để ý đến bản thân, tôi không đủ tự tin để gặp em, không như bây giờ, bảy tháng tập gym, quần áo tóc tai gọn gàng, rất ra dáng một kỹ sư tin học. Lúc đó cô ấy đi làm rồi, mặc dù cô ấy vẫn tranh thủ những buổi nghỉ để chơi với tôi, nhưng tôi càng cảm thấy tự ti và xấu hổ. Tôi chưa có việc làm, cũng chả có điều kiện để về quê chơi cùng cô ấy được. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, em đáng được hưởng nhiều thứ hơn, đáng được yêu theo một cách đàng hoàng hơn…
Đó cũng là lúc tôi quyết định biến mất, không còn những buổi nói chuyện, chat chit đến khuya nữa, không còn những trận liên minh của cặp đôi huyền thoại nữa. Tôi vùi đầu vào công việc, tập gym và những thứ không tên khác. Vài tháng sau đó, tôi thấy em đã quen một anh chàng mới, cùng đi chơi, đăng ảnh vui vẻ trên facebook. Tình ảo cũng đến hồi kết và tôi cũng ít chơi game đi, không còn nhiều nỗi nhớ như những ngày đầu mới chia tay nữa. Có thể bây giờ tôi đã bắt đầu cảm thấy hối hận, tôi đã quá nhút nhát trước người con gái mà tôi thật sự rung động. Giá như…, giá như ngày đó tôi tự tin hơn, biết đâu mọi thứ bây giờ đã khác.
Giờ thì các bạn đã hiểu vì sao khi mở đầu câu chuyện, tôi lại nói Tình yêu - vốn không phải là của để dànhrồi chứ. Bởi có những thứ qua rồi không bao giờ có thể lấy lại được nữa. Nhưng tất cả những điều đó, liệu còn quan trong hay ý nghĩa gì ở hiện tại? Tôi vẫn sẽ chúc em hạnh phúc, vui vẻ và thành công em nhé!