Cô độc thì cô độc, là chẳng có ai bên cạnh, là chỉ muốn lẩn quẩn một mình; còn hướng ngoại thì là hướng ngoại, luôn cởi mở và dễ tiếp chuyện, dễ bắt nhịp với mọi người xung quanh. Vậy thì sao mà hai cái đặc tính đó lại có thể trộn lẫn lại được cơ chứ?
Giống như một ly sinh tốt vậy, nếu chọn đúng nguyên liệu sẽ có hương vị mê đắm, nếu chọn sai nguyên liệu thì vị lúc nào cũng khó nếm cả. Và có một kiểu người sở hữu chất vị khó ưa như thế đấy. Vẫn hòa nhập được, nhưng cũng có thể tự khiến mình tách khỏi đám đông được. Tự buồn, tự tủi, cũng tự vui, kiểu người khó nắm bắt vô cùng.
1. Điện thoại không bao giờ rời thân
Có lẽ phải gửi một lời cảm ơn nồng nàn và chân thành với chiếc điện thoại yêu dấu của mình, bởi nó là vật bất ly thân, giúp cho mình có thứ gì đó để làm khi đang bơ vơ ở chốn đông người. Ngồi không thì ngại, gặp người quen đôi khi cũng chả muốn bắt chuyện nên cứ vờ như trong điện thoại có gì đó thu hút hết sự chú ý của mình mà làm lơ đi.
2. Với từng người khác nhau, sẽ có cách đối xử khác nhau
Với người lạ, ta thường lạnh lùng, ít nói đến độ họ nghĩ ta chảnh chọe. Với người quen, thì có thể trò chuyện "thảo mai" vài câu rồi lại đường ai nấy đi. Còn với người cực thân ư? Tất nhiên là có thể ngồi tám, bóc phốt, sân si, khẩu nghiệp cùng nhau thâu ngày thâu đêm mà chẳng ngại ngùng gì rồi. Cứ mỗi đối tượng khác nhau, là mình như sinh ra thêm một nhân cách khác vậy.
3. Từ nhỏ đã rất hiểu chuyện
Cũng chính vì lười nói, ít nói mà thường sử dụng nhiều thời gian để lắng nghe và quan sát nhiều hơn. Có thể phân biệt được việc nào nên và không nên làm. Không xía vào chuyện không liên quan đến mình, và tốt nhất nên tránh khỏi những rắc rối có thể xảy ra với bản thân.
4. Lúc thì "siêu thần kinh", lúc lại siêu bình tĩnh
Nhiều lúc cũng cảm thấy thật thán phục bản thân quá đi chứ, có khi vừa trông như một đứa "bệnh" trước lũ bạn, nhưng khi có chuyện đột ngột xảy ra vẫn có thể giữ được gương mặt lạnh lùng, điềm tĩnh giải quyết vấn đề nhanh gọn. Tâm hồn thì vẫn trẻ phơi phới đấy, nhưng đầu óc thì vẫn luôn trong trạng thái "đông lạnh" cơ.
5. Dễ vì một câu nói của người khác mà đau lòng, nhưng không bao giờ để ai phát hiện
Nhìn thì tưởng cứng rắn, nhưng thực chất lại yếu đuối vô cùng. Dù chỉ là câu bông đùa hay bâng quơ đi chăng nữa thì cũng có thể nhớ rất lâu, tự ngẫm nghĩ mà lại đau lòng khôn xiết. Nhưng gương mặt vẫn bình thản như thế, giọng nói cũng chẳng hề đổi tông, vẫn vờ như mình rất ổn chứ không ai đó thấy mình yếu đuối.
6. An ủi rất nhiều người, nhưng chẳng có ai an ủi bản thân
Có thể là một bờ vai vững chắc của ai đó, sẵn sàng nghe họ trải lòng, than phiền đủ thứ chuyện mà không một chút khó chịu. Nhưng đến khi người cần được tâm sự và nghe lời khuyên là mình, thì lại chẳng có ai đủ thời gian để dành vài phút rảnh rỗi cho mình cả. Và bạn cũng không tìm được người để có thể thả mình sẻ chia.
7. Hoài niệm quá khứ, chán ghét hiện tại
Bạn luôn nghĩ về những điều tốt đẹp đã từng xảy ra trong quá khứ và muốn sống mãi với nó, hay thậm chí là những chuyện buồn. Cũng chính vì hoài niệm như thế, mà bạn chẳng thiết tha gì với hiện tại cả. Bạn luôn nghĩ cuộc sống ở thời điểm này chẳng có gì vui, bạn mất niềm tin vào mọi thứ, ít tương tác bởi chính sự hoài niệm ấy. Cứ kẹt mãi trong một vòng lẩn quẩn như thế, dù cho cũng có cổ vũ bản thân mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn nhưng cứ nhắc đến chuyện cũ là trầm tư mãi thôi.
8. Có lúc cười đến không dừng được, có lúc lại trầm mặc chẳng ai dám đến gần
Chẳng phải là không có cảm xúc đâu, vẫn có thể cười đùa như điên dại trước một câu chuyện hài hước, có thể khóc hết nước mắt trước một tình tiết cảm động trong phim. Nhưng đôi khi, lại trầm tư kinh khủng, chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng muốn ai bắt chuyện với mình. Thích cái cảm giác khi bản thân trở nên vô hình và tự mình chìm đắm trong không gian riêng như thế.