"Mình ra trường đã 2 năm và lập gia đình được 6 tháng, vợ chồng mình 2 đứa rất thương nhau, sống rất hạnh phúc - trừ má chồng - một người đàn bà chỉ biết con trai của mình.
Nói về bản thân mình trước: Tính mình hiền, nhưng hơi thẳng, biết làm việc nhà, biết nấu ăn, nói chung không giỏi giang nhưng cũng biết chuyện. Lúc còn con gái ngủ dậy trễ lắm mọi người ạ, bây giờ có chồng thì 6h30 thức. Mình làm công ty, có lương, ba chồng mình cũng thương mình.
Hồi sáng này mình làm khá nhiều việc, nên nhờ em chồng mình học lớp 6 phơi đồ tiếp rồi mình hâm phở lại cho nó ăn. Má chồng hỏi em chồng mình làm gì vậy rồi nói 'Đàn ông con trai không được làm mấy việc này, để đó má làm'. Sau đó mẹ quay qua nói với mình 'Mai mốt đừng kêu em làm, mấy việc này con trai không có làm'.
Mình bệnh cả tuần thì không hỏi han câu nào cả, con của dì Út bệnh kêu thằng A. thằng B. mua thuốc, hỏi thăm, kêu ăn này ăn kia. Dù mình có ở đó cũng không nói câu nào cả, nhiều lúc mình tự hỏi mình làm gì sai.
Mình đã nói rõ một lần với mẹ chồng rằng nếu mai mốt má có làm gì má kêu con. Mẹ chồng mình bảo ở nhà phải tự giác chứ không có lên tiếng. Cảm giác lạnh nhạt như thế sao mà chịu được.
Má chồng tối ngày sai em A., em B. làm giúp cái nọ cái kia. Nhắc người này người khác ăn uống, duy chỉ có mình là chẳng bao giờ má nhắc đến. Cảm giác của mình không phải bị chèn ép mà là bị coi như người thừa trong nhà.
Má chồng có làm gì cũng chẳng bao giờ nhắc tới mình. Mình có nói ra thì bảo là đâu có làm khó làm dễ. Thế nhưng mình tự thấy mình như không phải người trong nhà. Cứ nghĩ thôi là mình đã tủi thân rồi. Mình có làm việc, có sống chung nhưng như người vô hình vậy.
Chồng mình thương vợ nhưng cũng thương má, nhiều lúc thấy chồng mình nhu nhược không bảo vệ được. Mình nói ra thì chồng mình bảo má bận lo trăm công việc, có tí xíu mình không nhịn được, mình hay than thì chồng mình hay phớt lơ qua.
Có lần nọ ăn cơm, chồng mình chú ý thì thấy đúng là má chồng chỉ hỏi chuyện các con ruột. Từ ăn thêm gì không cho đến hỏi han hằng ngày chứ chẳng hề đả động gì đến dâu. Chồng mình mới bảo mình hai đứa kiếm tiền ra ở riêng.
Thế nhưng sau đó, chồng nói chuyện với má ra sao mà anh quay ngoắt bảo mình thái độ, có nhà sẵn mà ra ngoài, có gì nhịn đi.
Vì má chồng mình mà tình cảm của mình và chồng sứt mẻ phần nào, có phải vì 2 đứa bằng tuổi nên chồng không thể sắp xếp ổn thỏa cả 2 không?
Còn rất rất nhiều chuyện mình không thể kể hết, mình cũng chẳng dám nói câu nào với ba mẹ ruột mình tại mình lấy chồng xa nhà hơn 200km, không có bạn bè gì không thể tâm sự với ai cả, nhiều lúc mình tủi lắm các bạn.
Ba mẹ mình ở quê luôn nghĩ mình lấy được chồng giỏi, ba má chồng thương nhưng đâu biết cuộc sống sau hôn nhân lại như vậy.
Má chồng mình đối đãi với người ngoài đều tốt, ai cũng nói mình có phước nên vào nhà này nhưng ai sống trong chăn mới biết chăn có rận.
Gửi lời đến các cô gái có ý định bước vào cuộc sống hôn nhân. Trước khi về sống chung bạn sẽ không biết được cuộc sống sau đó sẽ như thế nào mặc dù trước đó vốn rất tốt đẹp.
Mình đã từng là một cô gái rất hạnh phúc, trẻ trung nhưng bây giờ là một người phụ nữ mặt toàn nếp nhăn vì công việc và cau có bực dọc.
Hãy độc lập và kiếm được nhiều tiền, lo cho bản thân và gia đình, nếu có lập gia đình xin hãy ra riêng càng sớm càng tốt, đó là cách giữ tình cảm không sứt mẻ.
Cảm ơn mọi người đã đọc, viết ra những dòng này mình nhẹ người hơn. Một thời gian nữa hết dịch mình sẽ về quê nói với ba mẹ mình, nếu không thể tiếp tục mình sẽ dọn về quê luôn".
Cái cảm giác lạc lõng ở nhà chồng là điều mà ai đi làm dâu cũng có thể gặp phải. Ai lấy chồng mà không muốn hòa hợp, vui vẻ, dần dần trở thành người con chính thức trong nhà. Thế nhưng đối lúc những hành động, câu nói từ bố mẹ chồng hay người nhà chồng khiến họ tủi thân tột độ.
Trong việc này, người đàn ông phải bắt đầu vai trò của mình, nói chuyện để hiểu rõ hai bên. Qua đó, anh ta cũng giúp đỡ cho mối quan hệ trong nhà trở nên thân thiết, nhẹ nhàng hơn. Tuy vậy, anh chồng trong câu chuyện không làm được như thế. Anh ta không thấu hiểu và lựa chọn bỏ qua mối quan hệ có vấn đề giữa vợ và mẹ. Gặp phải người chồng thế này, cảm giác bất lực của cô vợ dễ hiểu vô cùng.