Tâm sự game thủ: Chuyện tình tay 3 trong một đêm mưa gió với nữ game thủ LMHT

Đôi khi muốn có được hạnh phúc của đời mình thì liệu bạn có sẵn sàng đánh đổi tình bạn thân.

Hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự của bạn Minh với chia sẻ: “Chuyện tình tay 3 trong một đêm mưa gió với nữ game thủ LMHT”.

Tôi quen Trà vào một đêm mưa tháng 10 năm ngoái, khi đang trên đường đi làm về. Cơn mưa to trắng xóa cả đường khiến tôi chạy xe một lúc lại phải tấp vào đường để gạt nước mưa và lau hơi nước trên mặt kính. Khi đang chạy qua bến xe bus, tôi thấy một cô nàng mặc áo khoác T1 đang ngồi một mình trên thanh chờ. Tự dưng bản tính anh hùng trong tôi trỗi dậy, tôi tấp vào và hỏi thăm.

Khi chiếc kính của tôi mờ bớt hơi nước, tôi mới để ý thấy đôi mắt của Trà đỏ hoe, cả người ướt sũng vì mưa tạt. Tôi cũng không biết phải nói sao, chỉ hỏi một câu ngốc nghếch:

Giờ này còn ngồi đây, thích bị mấy thằng biến thái “thịt” lắm à?

Trà không nhìn tôi, chỉ trả lời gọn lỏn:

  • Mất ví rồi!

Tôi thở dài. Đã 11 giờ khuya. Giờ tôi không giúp thì biết ai giúp. Tôi chỉ đành hạ giọng:

  • Thôi, lên đây tui chở về. Không làm gì đâu mà sợ.

Trà vẫn không nhìn tôi, siết chặt đôi tay đang bó gối và bảo “trọ đóng cửa rồi”

Ảnh minh họa

Chán lắm, trong đầu tôi chợt nghĩ đến mấy câu chuyện mà trên mạng hay truyền tay nhau, như thể là chuyện tình vào nhà nghỉ trong mưa rồi happy ending các thứ. Mà thôi lòng tự trọng của đàn ông chỉ có thể phát huy vào lúc này. Thế là tôi đề nghị chở Trà về quán net nhà thằng Bảo – bạn thân tôi để mượn đồ thay và nghỉ tạm qua đêm.

Khác với tôi, thằng Bảo xởi lởi và xã giao thì không chê vào đâu được. Nó nháy mắt với tôi một cái, rồi nhờ tôi trông quán để chạy về nhà lấy đồ em gái nó cho Trà thay. Tôi ướt nhẹp như một con chuột lột vì nhường áo mưa bộ cho Trà, thế mà thằng bạn quý hóa chả thèm hỏi lấy một câu, và giỏi nhất là nó còn chả thèm nhớ đến mà lấy đồ cho tôi thay. 

Tôi đang cáu tiết vì nó mê gái bỏ bạn, thì Trà lấy trong balo chiếc áo hoodie T1 được bọc gói đẹp đẽ đưa cho tôi, bảo tôi lấy mà mặc. Tôi đang thắc mắc không dám bóc vì đây rõ ràng là quà để tặng một ai đó, thì Trà dứt khoát:

  • Mặc đi, không tặng nữa. Hết gặp nhau rồi.

Tôi không hiểu lắm, nhưng chả dám hỏi gì thêm trong hoàn cảnh này. Áo ướt ngồi máy lạnh cũng rén cả ra, nên tôi cũng lấy mặc tạm.bTôi hỏi Trà ăn tối chưa, Trà bảo chưa, thế là tôi gọi 2 tô mỳ trứng cho cả hai đứa. Đây là lần đầu tôi ngồi ăn cùng với gái dù hoàn cảnh có hơi đặc biệt. Trà vẫn im lặng không nói gì, cũng không buồn bật game gì chơi. Tôi cũng không biết nói gì, nên bật LMHT rủ thằng Bảo vào đánh vài trận cho qua đêm dài.

Ảnh minh họa

Trà ăn chậm lắm, vừa ngồi ăn từ tốn vừa nhìn tôi chơi. Dăm ba cái trận đánh thường cũng không khó khăn gì cho cam, mà bỗng nhiên có gái nhìn chằm chằm tự nhiên tôi cũng hơi run tay. Bỗng nhiên Trà hét lên:

  • Ê Aatroxx dưới hang rồng kìa!! Nó ăn rồng kìa!!

Tôi như bừng tỉnh, vội vàng tập trung vào trận đánh. Rồi cũng thắng, nhưng thắng trong chật vật.

Trà vỗ tay một phát, dẹp tô mỳ sang một bên rồi gõ tài khoản lách tách:

  • Để tui support cho, thằng hồi nãy support ông chán quá!

Thằng Bảo cũng có vẻ khoái lắm, nó vỗ đùi cái đét:

  • KDA mà đẹp tui free cho bà lon bò húc!

Mà Trà đánh hay thật, kiểm soát bản đồ cực kỳ tốt, mở combat cũng xịn dù lâu lâu hay trượt skill. Trận đó chúng tôi thắng một cách dễ dàng.

Ảnh minh họa

Đến trận sau, tôi đề nghị Trà chơi Blitcrank để làm đội hình kéo chơi “nhây”, nhưng Trà bỗng dưng chùng mặt lại. Trà quay ngoắt sang tôi mượn 100 nghìn, tôi còn ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì thì Trà đã ới thằng Bảo bán card Garena rồi ngay lập tức đổi tên. Tôi cũng lờ mờ đoán được lý do Trà khóc một mình nơi trạm xe bus, nhưng không dám nói gì, chỉ im lặng rút ví ra trả.

Mà cô nàng cũng quái chiêu lắm, đang đánh giữa trận tự nhiên lăn đùng ra ngủ ngon lành. Tôi cũng đâu có dám kêu, gắng gồng với thằng Bảo đánh cho nốt trận, mà thiếu support đang xanh thì dễ gì mà thắng, thế là thua tiếp. Tôi đẩy nhẹ ghế, ra ngồi với thằng Bảo và bắt đầu những câu chuyện thầm kín của tụi đàn ông.

Đến sớm thì Trà tỉnh dậy, dụi mắt ra tìm tôi. Mắt cô nàng sưng vù nhìn buồn cười muốn chết, đã vậy lông mày còn bị trôi, nhìn cứ như Monalisa, mà tôi có ngu đâu mà dám cười.

Chở Trà về trọ, tôi ngỏ ý lần sau sẽ đến để trả lại áo, nhưng Trà bảo tặng tôi vì giờ Trà cũng không muốn giữ lại nó nữa. Tôi bỗng thấy hơi hụt hẫng, vì dường như thâm tâm tôi muốn gặp lại Trà. May sao Trà lên tiếng:

  • Ông cho tui xin facebook đi, mốt ba má gửi tiền lên tui trả lại.

Tôi cũng không tính bắt Trà phải trả số tiền tối qua, bởi cái áo khoác chắc cũng quá luôn số tiền đó rồi, mà làm gì có thằng con trai nào nỡ đòi tiền khi thấy một cô gái đang trong hoàn cảnh đó đâu. Nhưng tôi vẫn đưa FB, bởi đó là cách duy nhất tôi có thể gặp lại Trà trong lần tới.

Rồi đầu tháng sau, Trà nhắn tôi thật dù trước đó vì ngại nên tôi cũng không hỏi han gì. Trà hỏi tôi có thể đến trọ lấy tiền được không, vì Trà chưa kịp làm Căn cước công dân nên cũng chưa có lại thẻ ngân hàng. Tôi cũng đang ngày off bên chỗ làm thêm nên cũng rảnh rang vác xe chạy qua.

Lần này tôi thấy Trà xinh lắm, xinh hơn hẳn lần nhếch nhác trước đó. Tâm trạng cũng vui tươi hơn. Tôi cũng buột miệng hỏi:

  • Đi đâu đó không? Tui mới lãnh lương, dắt bà đi ăn cảm ơn cái áo!
Ảnh minh họa

Trà nhếch mày rồi cũng đồng ý. Nhưng tôi cũng thật sự không biết dắt Trà đi đâu cả, tại vì buột miệng mà rủ thế thôi. Chạy loanh quanh một hồi, tự nhiên lại đi ngang qua quán net nhà thằng Bảo. Thằng khùng ấy đang mặc mỗi cái quần đùi áo ba lỗ ngồi trông xe, thấy tôi thì la làng:

  • Ê ê chở người đẹp qua làm khách quen nhà tao hả?? Còn máy này!!

Trà bỗng bật cười:

  • Mời tui ăn mỳ tôm trứng hả, cũng kinh tế đó!

Vậy là tụi tôi lại tạt vào net. Được cái thằng Bảo đúng bạn chí cốt của tôi, tôi vừa ghé tai nó thì thầm hoàn cảnh của mình thì nó đã xếp cho vô phòng vip đôi và còn order luôn cho tôi bịch chân gà sả tắc, cho gặm luôn ở trong đấy. Thằng đấy vốn mồm miệng nhanh nhảu, lại cũng dăm ba mối tình vắt vai nên rành tâm lý con gái lắm, đâu như tôi 20 năm trời mới gặp được gái, mà lại trong hoàn cảnh oái oăm này.

Mà không biết sao Trà khoái mỳ tôm trứng lắm, mà phải là thằng Bảo úp mới chịu. Mê tới nỗi phân biệt được cả mỳ nó úp và nhân viên khác úp. Khi đã thuộc đường, Trà vẫn hay tự chạy sang quán chơi, khi tôi làm xong ca và ghé qua, Trà đã ngồi đấy và ăn xong tô mỳ trứng tự bao giờ. Chúng tôi cũng thường là những đứa to mồm nhất net, vừa xem giải vừa hò hét cho đến tận đêm.

Có thể bạn muốn xem thêm: Tâm sự game thủ: “Xin lỗi em! Anh bận chơi Liên Minh mất rồi”

Thời gian trôi qua, chả biết bao giờ mà chúng tôi thân thiết với nhau. Rồi mọi chuyện xảy đến khi một ngày nọ, thằng Bảo hớn hở chạy ra nói với tôi, rằng nó sẽ mời Trà đi ăn lẩu băng chuyền. Tai tôi như ù đi, tôi bỗng nhiên cáu gắt với nó và bảo rằng đừng có hở ai cũng tán, đừng xem con gái nhà người ta như trò đùa cho cái tính đào hoa trước giờ của nó.

Thằng Bảo chỉ thở dài, hỏi tôi một câu: “Mày thích Trà hả?”. Tôi bảo “Không!”. 

Nhưng khi về nhà, tôi tự hỏi rằng mình có thực sự thích Trà không? Bây lâu nay, tôi chỉ mặc định rằng là tôi đã gặp Trà trong đêm mưa đó, và tôi tự cho mình trách nhiệm phải bảo vệ Trà từ đó trở đi. Và cả chuyện thằng Bảo, tôi cũng không biết vì sao bản thân lại phản ứng như thế.

Mấy hôm sau vãn việc, tôi sang quán, dự định xin lỗi nó. Không thấy Trà đâu, tôi buột miệng hỏi. Thằng Bảo tỉnh bơ:

  • Ủa mày không biết hả? Bà nội Trà ốm, về quê hôm qua rồi.

Rồi nó tuôn một tràng về gia cảnh nhà Trà, nào là nhà có mấy anh chị em, hồi học sinh Trà học đâu, rồi giờ đi học ngành gì, ngay cả bạn gái thân của Trà tên gì nó cũng biết. Tôi bỗng nhận ra, là thằng Bảo thích Trà thật. Còn tôi, chẳng biết gì về Trà hết. Rồi cũng trong giây phút tôi nghĩ rằng liệu thằng Bảo có vì Trà mà thay đổi tính đào hoa không, lòng tôi cũng đau nhói. 

Tôi nhận ra là tôi đã thích Trà. Nhưng tôi có đủ dũng khí để nói với thằng Bảo điều đó không, hay liệu tôi có đủ cao thượng để vun đắp cho thằng Bảo và Trà không?

Mấy hôm sau Trà về, bà đã ổn. Trà còn đem cho chúng tôi ít đặc sản dưới quê. Thằng Bảo cũng xun xoe rủ Trà đi ăn lẩu. Bỗng dưng Trà phán câu xanh rờn: “Minh đi nữa không? Không thì tui không đi đâu!”

Thằng Bảo chưng hửng, tôi cũng chưng hửng. Không biết Trà nói như vậy có ý gì. Mấy hôm sau, thằng Bảo méo xẹo, bảo rằng đã bị Trà từ chối vì cô nàng đã có crush.Tôi cũng hơi bất ngờ khi nghe vậy, cũng đánh liều đi hỏi Trà. Trà chỉ bảo rằng vẫn chưa yêu ai, chỉ nói vậy để thằng Bảo từ bỏ vì vốn từ đầu Trà thấy tính cách hai đứa không hợp để yêu nhau và dặn tôi đừng nói sự thật cho nó biết.

Tôi chợt nghĩ, thế thì tôi vẫn còn hy vọng. Nhưng rồi tôi lại không biết đối mặt với thằng Bảo thế nào. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thích một ai đến thế, nhưng tôi cũng không muốn giành giật với chính bạn thân của mình. Trà giờ đang ở quê, và không biết sẽ có chuyện gì xảy ra sau đợt giãn cách kết thúc nên tôi cũng không muốn chần chừ. Tôi cũng đã mua một chiếc balo T1 từ lâu, nhưng lại chần chừ mãi chưa biết phải tặng thế nào. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên không?