Phải thừa nhận rằng tình yêu có thể tạo ra những phép màu diệu kỳ trong cuộc sống này, thế nhưng liệu có mấy ai dám chấp nhận người mình yêu mắc khuyết điểm về cơ thể, liệu tình yêu có đủ lớn để họ vượt qua? Hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với chia sẻ của bạn Vinh với tâm sự: “Tôi đã yêu một cô support bị câm”.
Hai năm trước, tôi gặp được tình yêu chân chính của mình sau những đổ vỡ của mối tình đầu. Em là một cô gái xinh xắn, hơi cục tính nhưng lại vô cùng chân thành. Lúc ấy tôi mới chỉ là một sinh viên năm hai, vẫn còn ham chơi và không thích bị bó buộc, chỉ suốt ngày đi học về, sang quán cà phê làm part time để trải sự đời rồi rỗi ra lại đi chơi net. Cuộc sống của tôi cứ tà tà thế, chẳng muốn yêu đương gì hơn sau những mệt mỏi mà mối tình thời học sinh còn vương lại.
Tôi quen em thông qua cái chat box mà thằng bạn tôi tạo ra rồi add vào chung. Nó bảo rằng tình cờ quen em qua group game. Tính em thì thẳng thắn, đôi lúc lại còn hơi cục như con trai nên chơi với cả bầy cũng khá hợp tính.
Như đa số các game thủ nữ, em chọn cho mình role Support. Em thích lối chơi khô máu và liều mạng nên khá kén AD. Mấy thằng bạn tôi dù rằng cũng khá cứng tay nhưng lại không thể chịu được cái cách em xông lên mà không nhìn bản đồ hay tính toán về lợi thế, nên cứ phải đùn đẩy nhau rồi cuối cùng nhiệm vụ nặng nề ấy lại đẩy lên vai tôi.
Tôi thì cũng không quan trọng lắm việc Supports có phối hợp tốt hay không, bởi tôi vốn quen với lối chơi độc lập, không phụ thuộc quá nhiều vào đồng đội, bởi thế dù em sống hay chết, tôi vẫn có thể từ tốn mà tiếp tục chiến đấu, miễn là không feed quá nhiều.
Có thể bạn muốn xem: Tâm sự game thủ: Yêu nữ streamer, tôi bàng hoàng khi em là Sugar Baby chính hiệu
Có vẻ như tính em khá trầm khi không xài discord như các bạn nữ khác, đa số đều dùng ping để giao tiếp và cũng ít chat khi trận đấu bắt đầu. Tôi lại thích như thế, thích cái tuýp con gái nói ít, chuyên tâm và tập trung vào các vấn đề. Nhưng thực sự, cách đánh của em cứ dậm chân tại chỗ, khó có thể thoát ra được cái rank vàng và dần khiến các trận đánh thua nhiều hơn. Cả bầy cũng nhiều lần góp ý, nhưng em lại cáu kỉnh bảo vệ lối đánh của mình. Cảm thấy khó có thể đánh tiếp cùng nhau, mấy thằng bạn tôi bắt đầu chơi riêng và hiếm lắm mới kêu em vào, nhưng điều đó chỉ khiến em cãi lại nhiều hơn và tự out ra khỏi group chat.
Tôi như nhìn thấy mình của nhiều năm trước, khi nghĩ rằng dù mình có vô tâm, có ham chơi game đến đâu thì tình yêu chân thành của tôi sẽ có thể bù đắp lại cho người yêu tôi lúc đấy. Tôi cãi ngang xương những góp ý cho rằng trước sau gì tôi cũng bị đá hoặc bị cắm sừng vì sự vô tâm của mình, để rồi mối quan hệ phải kết thúc trong những lời trách móc của em và sự hụt hẫng của chính mình. Vì thế, tôi đã nhắn tin riêng cho em, nhẹ nhàng phân tích và đề nghị em đổi vị trí để có thể hiểu hơn.
Dường như cách thức này đã có hiệu quả, em dần hiểu được sự bối rối khi đang farm, đang ôm trụ mà tôi cứ bay lên mở combat, để lúc tôi chết thì em cũng sẽ bị vây quanh trụ và không thể nào né được những cuộc băng trụ tấn công. Thái độ của em dần dịu đi, bắt đầu biết lắng nghe khi tôi phân tích và chỉ giao tranh khi tôi ping báo hiệu. Kỹ năng của em dần cải thiện và chúng tôi trở thành một cặp đôi duo vào mỗi tối.
Lên năm 3, tôi phải đi thực tập và vì thế thời gian chơi game cũng ít hơn. Tôi ý thức được việc thể hiện năng lực trong lần thực tập này rất quan trọng, bởi có thể được nhận vào công ty nếu đạt kết quả tối. Tôi dồn hết tâm trí để làm việc và đôi khi không còn đủ thời gian để check inbox của em.
Rồi đến một hôm, em nhắn tin sang, lại giọng điệu trách móc và khiêu khích như ngày trước chơi game cùng nhóm: “Chỗ thực tập nhiều gái đẹp quá nên có vẻ bận rộn dữ ha?”. Tôi sẵn bực trong người vì công việc không vừa ý, liền đáp trả lại: “Thì liên quan gì đến em? Bỏ cái giọng điệu đó đi!”
Thế rồi em gửi ảnh sang, đáp trả lại: “Em có xinh bằng mấy cô trên công ty không?”. Tôi cũng hơi bất ngờ, hỏi lại: “Ý em là gì?” thì em lại trả lời đầy táo bạo: “Em thích anh, em muốn anh dành thời gian cho em!”.
Tôi cũng sững hồi lâu. Quả thực tôi cũng có cảm tình với em, nhưng để yêu nhau thì có lẽ tôi vẫn chưa nghĩ đến. Tôi chỉ nhẹ nhàng bảo tạm thời muốn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ trả lời lại.
Gọi thằng bạn ra quán cà phê, tôi tâm sự chuyện của em và nhờ nó cho lời khuyên. Nó bảo rằng em cũng tốt, nếu tôi chịu được cái tính ương bướng của em thì không thành vấn đề. Điều duy nhất chỉ là chúng tôi một người Nam một người Bắc, tính chuyện lâu dài thì cũng cần phải cân nhắc nhiều hơn.
Tôi cũng nghĩ như nó, bèn nói rằng cả hai vẫn cần thêm thời gian để tìm hiểu. Em có vẻ vui ra mặt, cư xử cũng trở nên ngoan ngoãn hơn và hay gọi tôi bằng những biệt danh mà em tự đặt ra. Nhìn thấy sự thay đổi tích cực đó, tôi nghĩ rằng có thể lâu dài cùng em, bởi với khả năng hiện tại, tôi có thể có một công việc lương ổn định và thường xuyên bay vào Nam thăm em.
Tôi cân đối công việc, dành nhiều thời gian cho em hơn. Em cũng thường gửi các video đáng yêu của mình để khích lệ tôi. Rồi hôm nọ, khi tôi gợi ý về việc mở mic để trò chuyện khi chơi game hoặc face time, em liền lập tức từ chối và bảo rằng bố mẹ em rất khó, chưa muốn em yêu đương nên không thể để bố mẹ biết mối quan hệ của hai đứa. Tôi cũng tin tưởng và nghĩ rằng, khi tốt nghiệp để tìm được việc, tôi sẽ ra mắt bố mẹ em để ông bà tin tưởng.
Rồi năm tháng trôi qua, tôi cũng đã ra trường và đậu phỏng vấn. Tôi ngay lập tức mua vé máy bay vào Đồng Nai và gửi cho em, thông báo rằng cuối cùng tôi cũng được gặp em để xin phép gia đình em. Nhưng đáp trả lại, em chỉ hờ hững, bảo rằng: “Bố mẹ em sẽ không cho phép quen người ở xa đâu, vì nhà chỉ có mình em”. Tôi lúc đấy chỉ muốn có được em, nhanh chóng đáp lời: “Anh có thể làm việc tại Đồng Nai, không sao hết” nhưng em nổi cáu, bảo tôi cứ ngồi yên ở Hà Nội và chờ cho đến khi nào em thấy đúng lúc.
Tôi không hiểu lắm thái độ của em, nhưng nếu không bây giờ thì đến bao giờ? Tôi vẫn nhất quyết bay vào Sài Gòn rồi bắt xe xuống Đồng Nai. Nhắn cho em bao nhiêu tin, em vẫn chỉ nổi cơn thịnh nộ, một mực đuổi tôi về rồi chặn hẳn Facebook. Tôi ngơ ngác giữa Đồng Nai, chẳng biết làm gì ngoài việc thuê nhà nghỉ vài hôm và chờ tin tức của em.
Hai hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Bên đầu dây là giọng nói của em, run run hẹn tôi địa chỉ gặp mặt. Tôi mừng rơn, ngay lập tức nhảy ra khỏi giường và chạy đến điểm hẹn.
Nhưng chờ tôi ở đó không phải em, mà là một cô gái xa lạ. Nhưng lạ lùng là, giọng nói của cô ấy giống hệt em.
Rồi đầu óc tôi như muốn nổ tung ra, chơi vơi như đang trong một giấc mơ khó tỉnh khi cô gái đó nói về những thứ tôi chưa từng nghĩ đến và khó có thể tin được. Rằng cô gái ấy chính là chị của người yêu tôi, là người đã thay em nói chuyện qua điện thoại cùng tôi trong suốt thời gian qua.
– Thuỳ Anh nó bị câm anh ạ, từ lúc sinh ra. Mỗi lúc nói chuyện cùng anh, nó đều nhờ em nói thay. Những lúc quay video hát hò, cũng là em lồng giọng cho nó.
Rồi cô ấy nói về việc em không đủ can đảm để nói thật với tôi, rằng em đã muốn cắt đứt liên lạc với tôi, để cho mối quan hệ này chấm dứt vĩnh viễn trong im lặng. Tôi bàng hoàng về những thứ mình được nghe, tôi vẫn không muốn tin người con gái tôi yêu suốt 2 năm qua lại có thể giấu giếm tôi điều quan trọng như thế. Tôi hỏi lại cô chị:
– Vì sao em lại nói sự thật với anh? Nếu cứ để mọi chuyện im lặng như vậy, có lẽ anh dễ dàng chấp nhận việc chia tay hơn.
– Em cũng thích anh. Em không nỡ để anh cứ phải chờ đợi như thế. Nhưng em là chị của Thuỳ Anh, em không thể làm gì hơn. Mong rằng anh hiểu nó chỉ là một con bé bất hạnh và có thể đừng liên lạc với nó nữa.
Rồi cô ấy rời đi, để lại tôi trong một mớ hỗn độn. Tôi đã rất thích em qua những lần nói chuyện tâm sự đó, tôi mê mẩn tiếng hát, giọng nói ấm áp trái ngược với tính cách bốc đồng và ngang bướng của em. Nhưng tôi cũng thích em bởi khuôn mặt bánh bao và cái cách em trưởng thành qua từng trận duo trong suốt hai năm qua. Tôi đã trở về Hà Nội, em vẫn chặn tôi nhưng tôi vẫn không thể xử lý chuyện này thế nào. Tôi vẫn rất yêu em, nhưng liệu tôi có đủ bao dung để chấp nhận em với khuyết điểm như thế không, và còn cả chị của em, liệu tôi sẽ phải đối mặt với cô ấy thế nào?
*Ảnh trong bài chỉ mang tính minh hoạ